Mặc dù Ngô Tử Hiển đánh giá Dung Lãm như vậy, nhưng từ đó về sau, sự tiếp xúc giữa hai người lại dần dần trở nên thường xuyên hơn.
Tình cờ gặp nhau trong nhà ăn, Ngô Tử Hiển chấp nhận ăn cùng bàn với Dung Lãm, sau đó bắt đầu chọn cùng một khóa đào tạo, cùng nhau ở lại luyện tập. Sau khi bạn cùng phòng của Ngô Tử Hiển ra mắt thất bại và rời đi, hai người thậm chí còn dọn về ở chung một cách tự nhiên.
Ngô Tử Hiển cũng đến Thản Đồ Entertainment nhiều hơn, mặc dù hắn nói là vì không chịu nổi sự quấy rầy ở nhà.
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù Ngô Tử Hiển luôn miệng nói không hứng thú, nhưng năng lực của hắn lại rất xuất sắc. Cho dù là thanh nhạc, vũ đạo hay nhạc cụ... nền tảng và năng khiếu đều vượt xa những thực tập sinh đã được đào tạo nhiều năm.
Giữa hắn và người bình thường dường như có một khoảng cách không thể vượt qua.
"Giáo viên thanh nhạc vậy mà lại cho anh điểm S." Dung Lãm vừa chỉnh đàn guitar, vừa cảm thán, "Cô ấy khó tính như vậy, hình như cả khóa ba của chúng ta cũng không có mấy người được S."
"Em không phải là S+ sao?"
"Em đã luyện tập bao lâu rồi, trước đây em còn đi hát ở quán bar hơn một năm." Dung Lãm bất lực nói, "Hơn nữa, em chỉ có thanh nhạc là S thôi."
Ngô Tử Hiển có chút hứng thú với một chủ đề khác: "15 tuổi đi hát ở quán bar thế nào?"
"Ăn mặc cho trưởng thành một chút, giả làm 18 tuổi. Cứ như vậy, em và ông chủ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ chú công an đến kiểm tra."
"Nhất định phải đi hát ở đó sao?"
"Gia đình em không khá giả, phải lo cho em trai em gái. Em ký hợp đồng với Thản Đồ cũng là vì kiếm được nhiều tiền hơn, lại còn bao ăn bao ở..." Dung Lãm thấy Ngô Tử Hiển nhìn mình chằm chằm, cậu chợt nhận ra, ngại ngùng hỏi, "Có phải anh thấy em quá thực dụng không?"
Ngô Tử Hiển cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Anh ký hợp đồng với Thản Đồ là vì ba anh nói, nếu không đến thì sẽ giao công ty cho anh trai anh."
Dung Lãm sững người, đột nhiên cúi người cười, cậu cười một lúc, bầu không khí ngượng ngùng ban nãy đột nhiên tan biến.
"Hóa ra anh còn thực dụng hơn."
Ngô Tử Hiển không hề xấu hổ, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng gảy hai dây đàn. Khi cổ tay xoay chuyển, tay áo trượt xuống nửa phân, mạch máu như con rắn đang ngủ đông dưới làn da trắng nõn.
"Bị những quan niệm vô căn cứ đó ràng buộc mới là thực dụng." Hắn nói.
"..."
Nhận thấy Dung Lãm mãi không có động tĩnh, Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên thì thấy Dung Lãm đang nhìn mình chằm chằm. Giống như vạn vật trên đời đều biến mất, trong đôi mắt đó chỉ còn lại hình bóng của mình.
Dung Lãm chậm rãi nói: "Anh thực sự rất đặc biệt."
Tại sao lại có người có thể tự tin, tự tại và tự do như vậy chứ? Dung Lãm không hiểu, lại bị thu hút sâu sắc.
"Anh Hiển, nếu anh có thể debut thì tốt rồi."
"Anh đã nói..."
"Em biết." Cậu cắt ngang lời Ngô Tử Hiển, giải thích, "Em biết anh không thích sân khấu, em chỉ cảm thấy, anh nhất định sẽ nổi tiếng. Anh nên được mọi người nhìn thấy, nếu không sẽ là tổn thất của cả thế gian."
Những lời buồn nôn như vậy mà Dung Lãm cũng nói cho được.
Nhưng không hiểu sao, nhìn y như thế, Ngô Tử Hiển cảm thấy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay vỡ ra một khe nứt, như có một lớp màng bọc trên trái tim bị xé toạc ra.
Hắn không ghét những người như cậu.
Vài tháng sau, vào một đêm nọ, nửa đêm đói bụng nên Ngô Tử Hiển rời khỏi ký túc xá đến máy bán hàng tự động mua thịt ăn.
Vừa quét mã xong, hắn đã thấy Dung Lãm đeo túi đàn guitar lén lút chuẩn bị ra ngoài.
"Đi đâu đấy?" Ngô Tử Hiển đứng sau lưng Dung Lãm nhẹ giọng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!