Chương 2: Phân biệt đối xử

Dung Lãm sững người, lặng lẽ nhìn Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển không chú ý đến ánh mắt của cậu. Hắn nhìn thẳng trợ lý, thản nhiên nói: "Được."

"... Lãm..."

"Tiểu Lãm?"

Trong mắt Dung Lãm chỉ có Ngô Tử Hiển, vài giây sau cậu mới nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài kéo mình trở về thực tại.

Mọi người đều đang nhìn cậu.

Vì cậu im lặng quá lâu nên người ta nghi ngờ cậu không bằng lòng với sự sắp xếp.

Dung Lãm bèn nói đùa: "Làm sao bây giờ, anh Hữu, vợ chồng son chúng ta sau này phải ngủ riêng rồi."

"Yên tâm, chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn~" Tần Hữu nhanh chóng tiếp lời khiến mọi người cười ồ lên, không khí ngưng trệ cũng tan biến.

Giữa tiếng cười nói, Ngô Tử Hiển vẫn mím môi. Hắn không nhìn sang, cũng không cười.

Ngô Tử Hiển còn có buổi phỏng vấn, sau khi cuộc họp kết thúc liền đi xe của quản lý. Dung Lãm và hai thành viên còn lại gần đây không có việc gì, chị Mã bèn lái xe đưa ba người về ký túc xá.

Trời dần tối, ánh mặt trời lảo đảo rút lui, ánh đèn neon nhân tạo rực rỡ dần xâm chiếm.

Dung Lãm dựa vào cửa sổ xe nhìn những tòa nhà cao tầng của khu thương mại trung tâm CBD như sóng lớn ập đến. Ánh đèn như những mảng màu đặc quánh chạy nhảy đuổi bắt nhau trong khung cửa sổ xe nhỏ hẹp, còn rực rỡ hơn cả ảo giác sau khi ăn nấm độc.

Mới đó mà cậu đã đến Kim Lăng từ thị trấn nhỏ được sáu bảy năm rồi. Ban đầu cậu còn chụp ảnh không ngừng trong nhà vệ sinh giá 2000w ở quảng trường Đức Cơ, giờ thì không còn thấy lạ.

Màn hình LED khổng lồ của Tân Bách, bảng quảng cáo ở nhà ga, standee dựng đứng ở quảng trường... Khắp nơi đều là lời chúc mừng sinh nhật Ngô Tử Hiển, gần như không chỗ nào không có, vô số nữ sinh rủ nhau chụp ảnh check

-in.

"Khoan đã, hôm nay là sinh nhật Tử Hiển à?" Tần Hữu chợt nhận ra.

Dung Lãm biết rõ còn giả vờ hỏi: "Vậy sao?"

"Hai người mới biết à, một tuần trước đã bắt đầu quảng bá rồi." Đường Diên Chi nói bằng giọng điệu chua lè.

"Hai đứa có định tặng quà không?" Tần Hữu tiếp tục hỏi, "Gần đây Forth tái hợp rồi, giả vờ không biết có phải không tốt lắm không?"

Đường Diên Chi bĩu môi: "Anh bớt bớt đi, người ta còn chẳng mời chúng ta đến tiệc sinh nhật, anh nịnh nọt làm gì."

"Tiệc sinh nhật gì?"

"Tiệc sinh nhật của Ngô Tử Hiển, chị nhà sản xuất mà em từng hợp tác đã khoe thiệp mời trên Moments rồi. Không mời chúng ta, chắc là thấy chúng ta không đủ tầm."

"Nhóm trưởng, Tử Hiển có mời em không?" Tần Hữu đột nhiên quay đầu hỏi.

Dung Lãm không hiểu tại sao Tần Hữu luôn đánh giá cao mối quan hệ giữa mình và Ngô Tử Hiển, cậu bất lực nói: "Tất nhiên là không. Nhưng anh Hữu nói đúng, bây giờ Forth tái hợp rồi, dù không tặng quà cũng nên nhắn tin chúc mừng."

Hai đồng đội đều quen nghe lời cậu, chị Mã cũng hết sức tán thành. Vì vậy ba người cùng nhau gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Thực ra Dung Lãm có chút toan tính riêng. Nếu mọi người đều gửi thì việc cậu gửi cũng sẽ không quá đột ngột.

Cậu muốn gửi, nhưng mấy năm trước đều không tìm được lý do.

Mặc dù biết tin nhắn rất có thể sẽ chìm nghỉm, nhưng khoảnh khắc nhấn nút gửi, Dung Lãm vẫn không nhịn được mỉm cười.

Cậu không nghĩ rằng Ngô Tử Hiển sẽ đáp lại mong đợi của mình, cái cảm giác hạnh phúc khi được gần gũi đối phương đã đáp ứng được mong đợi của cậu rồi. Có lẽ mấy cô bé chụp ảnh cùng màn hình sinh nhật khổng lồ cũng có suy nghĩ tương tự.

Đúng lúc này, Tần Hữu đột nhiên hét lên: "Tử Hiển trả lời anh rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!