Chương 19: Bồn chồn

Dung Lãm ngơ ngác nhìn đối phương, một lúc sau, cả người đột nhiên thả lỏng, nói đùa: "Anh thì chẳng thay đổi gì cả."

"Năm 18 tuổi anh đã cao 1m87 rồi, cao thêm nữa thì phiền phức lắm." Kỷ Văn Châu nói, "Đâu giống em, năm đó lùn tịt. Anh còn cá với Quan Thừa xem cuối cùng em có cao được 1m75 không."

"Bây giờ thì sao?" Dung Lãm cố tình đứng thẳng người với chiều cao 1m81 của mình.

"Cao ráo thanh tao."

Dung Lãm dở khóc dở cười: "Cách dùng từ của anh vẫn kỳ lạ như vậy."

Nhà sản xuất và Ngô Tử Hiển đứng bên cạnh nghe một lúc lâu, bị ngăn cách bên ngoài hai người, hoàn toàn không chen vào được. Mấy phút sau, nhà sản xuất cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cắt ngang, tò mò hỏi: "Văn Châu, cậu quen biết cậu Dung từ trước à?"

"Còn hơn cả quen biết." Kỷ Văn Châu đột nhiên đưa tay khoác vai Dung Lãm, kéo cậu lại gần mình, cười nói, "Để cậu ấy kể cho chị nghe đi."

Dung Lãm loạng choạng hai bước, sau khi đứng vững, bất lực thừa nhận: "Trước đây chúng tôi từng lập ban nhạc, ăn ở cùng nhau, quan hệ rất tốt."

"Hóa ra là vậy, đã là người quen thì càng tốt, nhưng sao chưa từng nghe Văn Châu nhắc đến nhỉ?" Nhà sản xuất cười tươi nói đùa, "Cậu ấy chỉ nói chất giọng của cậu Dung phù hợp để hát bài này, không ngờ còn có mối quan hệ đặc biệt nữa. Hóa ra cậu lợi dụng chức vụ sắp xếp người thân."

"Thực sự là vì cậu ấy phù hợp, không nói nhiều, chị cứ đợi nghe thành phẩm thì biết..."

Nói được một nửa, Ngô Tử Hiển bỏ đi. Ba người không biết đột nhiên hắn bị làm sao, vô thức im lặng nhìn chằm chằm.

Dưới ánh mắt của ba người, Ngô Tử Hiển đi thẳng đến ghế sofa, đặt ba lô lên đó. Sau đó hắn quay người lại, không hứng thú hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

Nhà sản xuất thấy Ngô Tử Hiển không muốn tiếp tục chủ đề này nên vội vàng nói: "Không vấn đề gì, cậu Ngô còn có lịch trình tiếp theo, chúng ta bắt đầu nhanh lên nhé."

Trước khi đến, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đã luyện tập bản hoàn chỉnh của OST vô số lần. Bây giờ cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hát cho Kỷ Văn Châu nghe.

Khi chỉ ra vấn đề, trên mặt Kỷ Văn Châu luôn nở nụ cười hời hợt, nhưng lời phê bình lại rất sắc bén.

"Cậu Ngô, độ lên xuống của hai chữ 'vào mộng', có thể lớn hơn một chút không?"

"Cậu Ngô, mấy chữ 'một lòng chung tình' vào sớm quá."

"Câu thứ ba có hơi khó hát không? Chúng ta có thể sửa lại."

Mặc dù Ngô Tử Hiển đã quen được mọi người tung hô, nhưng hắn không hề kiêu ngạo, đặc biệt là ca hát không phải sở trường của mình nên hắn càng khiêm tốn hơn. Những lời đề nghị của đối phương hắn đều nghiêm túc tham khảo, vì vậy hai người hợp tác rất thuận lợi.

Đến lượt Dung Lãm, màn trình diễn của cậu gần như hoàn hảo.

Dung Lãm ngồi trong bóng tối, ánh sáng chỉ đủ chiếu vào đường nét của cậu, giọng hát từ từ tuôn ra theo tâm hồn. Giống như bài thơ của Szymborska: Hạt bụi lấp lánh tràn ra từ đôi môi, giọng hát mượt mà như ánh bạc lấp lánh.

Ngô Tử Hiển đột nhiên cảm thấy thời gian như chậm lại, căn phòng như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo từng đợt sóng âm. Hắn nhìn sườn mặt Dung Lãm, trong lòng dâng lên thứ gì đó ngọt ngào như mật.

Hắn không nói rõ được, nhưng cảm giác này rất quen thuộc.....

Một khúc nhạc kết thúc, mọi người trở về hiện thực từ "câu chuyện" mà Dung Lãm kể. Kỷ Văn Châu hồi tưởng một lúc rồi không tiếc lời khen ngợi: "Mặc dù một số chi tiết vẫn chưa hoàn hảo, nhưng hiệu quả đã rất tuyệt vời rồi."

"Chỉ là trùng hợp thôi." Dung Lãm khiêm tốn, "Bài hát này nằm trong quãng giọng thoải mái của em, phong cách này em cũng khá thành thạo."

Kỷ Văn Châu vừa đánh dấu trên lời bài hát vừa trả lời bâng quơ: "Đương nhiên rồi, anh viết bài hát này dựa trên khuôn mẫu là em, đương nhiên phù hợp với em rồi."

Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đều nhìn anh ta, nhất thời không ai nói gì.

Kỷ Văn Châu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhận ra cách nói này có chút mơ hồ. Sau đó, anh ta cười cười, nghiêm túc đính chính: "Hai người bày ra vẻ mặt gì vậy? Ý anh là, anh viết bài hát này dựa trên phong cách và chất giọng của em."

Sau khi thưởng thức phản ứng lúng túng của Dung Lãm, anh ta lại cười nói với Ngô Tử Hiển: "Tất nhiên, phần của cậu Ngô, tôi cũng viết dựa trên khuôn mẫu là cậu."

Lúc này mà giải thích nữa thì có vẻ như đang chữa cháy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!