Một khoảng thời gian sau đó, Forth hiếm khi rảnh rỗi. Công ty cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn cho Dung Lãm và mọi người nghỉ vài ngày.
Dung Lãm thấy đã lâu rồi không đi thăm bà ngoại nên chuẩn bị về quê một chuyến. Em gái Dung Cảnh và em trai Dung Sĩ Thành vẫn còn học không thể đi cùng, cậu đành phải đi một mình.
Quê của Dung Lãm ở An Huy, gần Kim Lăng, nhưng vì địa hình hẻo lánh, phải đi tàu cao tốc rồi chuyển sang xe buýt, sau đó còn phải ngồi xe ba bánh lắc lư cả nửa ngày trời mới đến nơi. Khi Dung Lãm xuống xe, nửa người dưới đã tê cứng giống như bị người ta gối đầu lên cả đêm.
Dọc đường Dung Lãm gặp một vài cụ già, người nào người nấy lưng đều còng, chậm chạp và đờ đẫn. Họ thực sự đã già, nhưng có vẻ hơi già quá, trong ánh mắt chất chứa tầng tầng lớp lớp sự vỡ mộng.
Dung Lãm nghĩ, bà ngoại của mình không già như vậy.
Nhưng khi đến cửa nhà, cậu nhìn thấy bà ngoại đang ngủ gật khi phơi nắng. Bà cuộn tròn như con tôm, vạt áo sau chiếc áo màu xanh nhăn nhúm cuộn lên đến thắt lưng. Cằm bà chống vào lưng ghế, khóe miệng dính một vệt nước miếng sáng bóng, loang ra một vết bẩn to bằng đồng xu trên cổ áo bông màu đỏ sẫm.
Dung Lãm có chút buồn bã nghĩ, hóa ra bà ngoại cũng già yếu như họ rồi.
"Bà ngoại, đừng ngủ ở đây, cảm lạnh đấy." Dung Lãm đưa tay lay bà dậy.
Bà giật mình run lên, mơ mơ màng màng lớn tiếng: "Bà đâu có ngủ, bà đang phơi nắng!"
Dung Lãm dở khóc dở cười, thầm nghĩ bà cụ thật sĩ diện.
Khi nhìn rõ mặt Dung Lãm, bà ngoại lập tức vui mừng ra mặt, nhưng vẫn vừa cười vừa mắng: "Thằng nhóc thối còn biết đường về sao? Tổ cha mày quên bà cho rồi đi."
Dung Lãm vội vàng xoa lưng bà, dịu dàng dỗ dành: "Tại công việc của con bận rộn, chỉ cần có ba ngày nghỉ, con nhất định sẽ về. Bình thường con còn không gặp được Cảnh Cảnh và Sĩ Thành."
Bà ngoại trợn tròn mắt: "Bận đến vậy à?"
Dung Lãm dìu bà ngoại vào nhà, nhìn dáng vẻ run rẩy của bà, không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, đến thành phố hưởng phúc với con không tốt sao? Nhà có thang máy sáng sủa lắm, ngày nào con cũng dẫn bà đi công viên xem hí khúc."
"Hưởng phúc cái gì? Bà quen sống ở đây rồi, xung quanh toàn là bạn đánh mạt chược. Lên thành phố, không quen ai, bà không chịu được. Bà nghĩ rồi, sau này bà chết, cứ chôn bà ở vườn rau này, yên tâm."
"Bà lại nói mấy lời này..."
Dung Lãm bất lực nghĩ, bà cụ này thật cứng đầu.
Dung Lãm hiếm khi về nhà, bà ngoại nhất quyết phải làm món cơm thịt khô mà cậu thích nhất.
Bà ngoại lấy miếng thịt khô từ móc sắt trên xà nhà xuống, dùng dao cạo lớp muối bên ngoài, đặt lên thớt "cạch cạch" thái thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi. Bà dùng sạn ấn miếng thịt xuống để ép mỡ ra, mùi mặn ngọt hòa quyện với mùi khói bếp lan tỏa khắp sân, Dung Lãm đang chặt củi cũng ngửi thấy mùi thơm.
Lần này Dung Lãm chặt nhiều củi hơn để sau khi mình đi bà ngoại cũng có thể dùng. Bà ngoại đã dùng bếp củi cả đời, không muốn đổi sang bếp ga, cứ nói cơm nấu bằng củi ngon hơn.
Một nhát búa xuống, mảnh gỗ vụn vô tình bắn vào chuồng gà khiến con gà mái lông trắng đập cánh hoảng sợ.
Ba mươi phút sau, cơm thịt khô chín. Bà ngoại luộc thêm vài cọng rau xanh để ăn đỡ ngán.
Sau đó, bà bật tivi lên, nhưng không ai xem, cứ để đó cho có tiếng. Hạt cơm dính vào mặt sau của chiếc thìa nhôm, nóng đến mức đầu lưỡi phải phì phì. Cơm cháy dưới đáy bát ăn kèm với một miếng thịt khô, cắn một miếng, mùi thơm của mỡ heo hòa quyện với mùi khói bốc lên.
"Cho con cái này." Bà ngoại ngồi xuống bàn, đưa cho cậu một hộp sữa, "Uống sữa nhiều cho mau lớn."
"Con đã 21 tuổi rồi." Dung Lãm dở khóc dở cười.
"Mới 21 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, uống nhiều vào. Chỗ con làm việc cũng thiệt tình, một đứa nhỏ như vậy, sao lại nỡ để nó làm việc vất vả như thế?"
Những lời này Dung Lãm đã nghe từ năm 15 tuổi khi lang thang ở Kim Lăng, nghe đến tận bây giờ, chắc là phải nghe đến năm 40 tuổi. Đôi khi cậu cảm thấy, bà ngoại và những người khác hoàn toàn là hai đơn vị đo lường khác nhau.
Dung Lãm nhận lấy hộp sữa, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Cậu nhận ra điều gì đó, nhìn ngày sản xuất, quả nhiên đã hết hạn.
"Cho bà sữa bà không nỡ uống, để đến mức hết hạn. Bây giờ con lại mang về thêm mấy thùng sữa mới, phải làm sao đây?"
"Đâu có hết hạn, sao mà hết hạn được?" Bà ngoại cứng miệng cầm lấy xem, lập tức im bặt, rồi lại cứng đầu nói, "Hết hạn cũng có thể uống mà, con không uống thì bà uống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!