Chương 13: Xin lỗi, nên đừng khóc nữa

Ngày hôm sau, Ngô Tử Hiển bay đến Hàng Châu tham dự một buổi trình diễn thời trang cao cấp bên bờ Tây Hồ.

Lần này đi, hai người nửa tháng không liên lạc.

Trong những ngày Ngô Tử Hiển vắng mặt, Forth nhận một buổi biểu diễn thương mại. Hôm đó lịch trình rất dày đặc, sau khi kết thúc, ba người đều mệt mỏi rã rời. Dung Lãm suýt nữa thì ngủ gật mấy lần trong bồn tắm, cậu cố gắng lê mình về giường, vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi.

Trước khi ý thức bị cắt đứt, Dung Lãm đột nhiên nhớ ra, ngày mai phải dậy sớm đến phòng thu thu âm, tại sao tối nay Ngô Tử Hiển lại không về ngủ?

Nhưng cậu nhanh chóng lại tự cười mình, rõ ràng bốn năm trước không gặp Ngô Tử Hiển cũng đã chịu đựng được, vậy mà bây giờ mới nửa tháng đã bắt đầu không quen.

Rất lâu sau khi Dung Lãm ngủ say, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Ngô Tử Hiển xuống máy bay đã là một giờ sáng, để thuận tiện cho lịch trình ngày hôm sau, hắn quyết định về ký túc xá ngủ.

Như thường lệ, hắn tiện tay khóa cửa rồi đặt ba lô lên bàn. Sau đó, mượn ánh sáng điện thoại kéo khóa ra, lấy một lọ thuốc ngủ từ bên trong uống cùng với nước khoáng.

Khi quay người định lên giường, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn chậm rãi đi đến bên giường Dung Lãm, nương theo ánh trăng cúi xuống nhìn cậu.

Thường xuyên đứng bên cạnh Ngô Tử Hiển, rất dễ khiến người ta quên mất một sự thật, đó là Dung Lãm thực ra cũng có nhan sắc thần thánh.

Cậu hội tụ tất cả những gì mà thẩm mỹ truyền thống Trung Quốc mong đợi ở hai chữ anh tuấn. Mày rậm mắt sâu, mũi cao môi mỏng, nam chính trẻ tuổi trong tiểu thuyết dân quốc đại khái đều có dáng vẻ như vậy.

Nhưng khó hiểu là, mặc dù khi tỉnh táo Dung Lãm ngồi như tùng đứng như chuông, nhưng tư thế ngủ của cậu lại giống như một đứa trẻ. Cậu luôn thích đá chăn, quần áo cũng thường xuyên xộc xệch.

Vì vậy, Ngô Tử Hiển dĩ nhiên có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn rõ nét của Dung Lãm, chiếc cổ thon dài và cả dấu hôn mờ nhạt sắp biến mất trên cổ.

Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào dấu vết đó rất lâu. Cuối cùng, hắn dời mắt đi, lẳng lặng quay người lên giường.

Sáng hôm sau, Ngô Tử Hiển mở mắt ra.

Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên hắn làm là quay đầu nhìn về phía Dung Lãm, phát hiện đối phương vẫn đang ngủ.

Ngô Tử Hiển không đánh thức cậu. Hắn lặng lẽ rửa mặt rồi mặc áo khoác chuẩn bị đến phòng tập nhảy.

Hắn vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Hữu và Đường Diên Chi đang đứng canh như hai vị thần giữ cửa. Nhưng Tần Hữu có vẻ còn kinh ngạc hơn hắn, anh ta trợn tròn mắt hỏi: "Sao lại là em?! Em về lúc nào vậy?"

Ngô Tử Hiển nói: "Đêm qua."

Tần Hữu lập tức như gặp ma, không nhịn được than thở: "Không thể nào! Anh... anh..."

"Có khi nào anh nghe nhầm không?" Đường Diên Chi lập tức mất hứng thú.

"Sao vậy?"

Tần Hữu vội vàng nhìn xem cửa phòng Dung Lãm đã đóng kín chưa. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh mới hạ giọng nói: "Tối qua anh dậy đi vệ sinh, nghe thấy trong phòng nhóm trưởng có tiếng người hôn nhau, chậc chậc, còn hôn đến mức có tiếng nước nữa. Cho nên anh canh ở đây, muốn xem rốt cuộc là ai."

Ngô Tử Hiển vô thức nhíu mày: "Khoảng mấy giờ vậy?"

"Ầy, lúc đó sốc quá nên không để ý."

Đường Diên Chi tặc lưỡi: "Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi, không thể nào có chuyện nhóm trưởng nửa đêm dẫn bạn gái về, trước mặt Tử Hiển..."

"Cũng có thể trước khi Tử Hiển về, người yêu của cậu ấy đã đi rồi." Tần Hữu không phục, "Chủ yếu là không phải lần đầu."

Ngô Tử Hiển hỏi: "Trước đây cũng có nữa à?"

"Ừ, có một hai lần, cũng là nửa đêm, nhưng em không có ở đây. Cộng thêm dấu hôn trên cổ cậu ấy, nên anh tò mò thôi."

Hóa ra ai cũng nhìn thấy dấu hôn đó, chỉ là không nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!