Dung Lãm đứng trước gương, ngẩng đầu lên nhìn vết bầm đỏ hồng trên cổ mình. Cậu không nhịn được thở dài một hơi, day day mi tâm.
Vậy mà lại có một dấu hôn.
Là Ngô Tử Hiển để lại tối qua.
Tối qua, khi Ngô Tử Hiển đang ôm chặt Dung Lãm, bàn tay đặt bên hông cậu đột nhiên lại lần mò ở xương hông. Dung Lãm run lên, cậu bất lực né tránh, muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này.
Nhưng bàn tay đó không dừng lại, ngón trỏ trượt lên trượt xuống, từng chút một luồn vào sâu trong vạt áo, khẽ nhấc lên, để lộ vòng eo thon gọn của Dung Lãm.
Hình tượng của Dung Lãm là bạn trai kiểu daddy nên cậu không phải người gầy yếu, mà có dấu vết tập luyện rõ ràng. Nhưng eo cậu lại rất nhỏ, không có chút mỡ thừa nào, chỉ cần nhìn đường nét cơ bắp từ xa cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra sự dẻo dai và linh hoạt.
Vòng eo đó lúc này đang run rẩy trong bàn tay Ngô Tử Hiển.
Tay kia của Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng v**t v* gốc đùi Dung Lãm, ngón cái khẽ cọ xát, mỗi lần đều suýt chạm vào chỗ kỳ lạ. Chưa từng có ai chạm vào chỗ đó của Dung Lãm như vậy, kh*** c*m xa lạ dấy lên từng đợt gợn sóng và tê dại, cơ thể run rẩy không kiểm soát khiến cậu lộ ra vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Dạo này Ngô Tử Hiển hơi kỳ lạ, ngoài hôn và ôm, dường như càng ngày càng thích tiếp xúc da thịt. Tệ hơn nữa là, Dung Lãm phát hiện ra mình không thể từ chối đối phương.
Nếu cứ mặc kệ như vậy thì sẽ thế nào?
Trong lòng cậu mơ hồ bất an, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Đang lúc ngẩn người, cổ Dung Lãm đột nhiên đau. Cậu cúi đầu nhìn, đầu Ngô Tử Hiển lại vùi vào cổ cậu, nhẹ nhàng m*t mát.
Đầu óc Dung Lãm nổ tung, xong rồi, đây là chỗ lộ ra ngoài mà!
Cậu không chút do dự đẩy mạnh đầu đối phương ra, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, đã để lại dấu vết.
Phải làm sao đây? Hôm nay phải quay MV.
Nghĩ đến đây, Dung Lãm lại muốn thở dài.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải lấy kem che khuyết điểm tự mình vụng về che đi. Vừa che xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng thúc giục của Tần Hữu và Đường Diên Chi, Dung Lãm vừa đáp lại vừa đi ra ngoài.
Đến phim trường, Dung Lãm phát hiện Ngô Tử Hiển đã đợi ở đó. Hắn trước nay không được hòa đồng, rất ít khi đi cùng họ. Dung Lãm mỉm cười chào hắn, hắn cũng chỉ hững hờ đáp lại.
Dung Lãm đã quen rồi nên không hề để tâm, cậu quay người chia đồ ăn sáng mang theo cho các nhân viên. Là cơm nắm của bà Phương, tuy không đắt nhưng ngày nào cũng phải xếp hàng dài, rất khó mua, đủ thấy thành ý.
"Cảm ơn Tiểu Lãm!"
"Tiểu Lãm chu đáo quá."
"Yêu em, chụt chụt chụt!"
Sau khi mọi người ăn xong, nghỉ ngơi một chút, bắt đầu quay phim.
Cảnh quay MV hôm nay là cảnh họ chơi đùa trong vườn, có vài cảnh cần họ cầm vòi tưới cỏ phun nước vào nhau. Giữa những tiếng cười đùa toát lên vẻ trẻ trung năng động.
Dù sao cũng là một đám con trai mới lớn, có nước để chơi, rất nhanh đã ồn ào náo nhiệt. Lúc đầu Dung Lãm còn giữ ý tứ bảo hai anh đừng nghịch ngợm nữa, nhưng sau khi bị họ tập trung tấn công, cậu cũng không nhịn được nữa mà gia nhập cuộc chiến.
Tần Hữu cầm vòi nước, dùng ngón tay cái bịt đầu vòi, dòng nước lập tức b*n r* tứ phía như rắn bạc, làm cho đồng đội ướt như chuột lột. Đường Diên Chi ban đầu sững người, sau đó lập tức phản công. Y cười tươi xông vào Tần Hữu cố gắng giành quyền kiểm soát, cỏ dưới chân bị giẫm lên mạnh bạo.
Ngô Tử Hiển không thèm quan tâm nhưng lại liên tục bị vạ lây. Mặt mày hắn cau có, tóc tai ướt nhẹp dính vào trán, áo thun dán chặt vào ngực, trông như một nạn nhân thực sự.
Thấy thời gian không còn nhiều, đạo diễn vỗ tay cười hiền ngăn họ lại: "Thôi thôi, đợi ngày nghỉ rồi chơi tiếp, cảnh quay vừa rồi không được, phải quay lại."
Lúc này, ông đột nhiên chú ý đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, hơi nheo mắt, hỏi thẳng: "Dung Lãm, cái đỏ đỏ trên cổ cậu là gì vậy?"
Ngô Tử Hiển vừa hay đứng bên cạnh Dung Lãm, hắn thờ ơ nhìn qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!