Chủ nhật không có lịch trình, Dung Lãm dậy muộn một chút.
Cậu đang đứng trước gương đánh răng, đánh một lúc, sau lưng đột nhiên áp vào một lồng ngực rắn chắc. Ngô Tử Hiển áp sát vào cậu, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, tay trái lấy cốc súc miệng từ tủ phía trên.
Dung Lãm không dám nhúc nhích, y có thể cảm nhận được lồng ngực Ngô Tử Hiển phập phồng theo nhịp thở. Phồng lên, xẹp xuống, phồng lên, xẹp xuống...
Khi cảm giác kỳ lạ này rời đi, hơi thở của Ngô Tử Hiển cũng theo đó mà biến mất.
"Chào buổi sáng, anh Hiển." Dung Lãm mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Ngô Tử Hiển lấy nước, đột nhiên hắn chú ý đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào mặt Dung Lãm. Nhìn một lúc, hắn lại quay đầu đi, thờ ơ hỏi: "Sao môi lại sưng vậy?"
Dung Lãm nhìn vào gương.
Trong gương, chàng trai trẻ có đôi môi hơi sưng đỏ giống như vừa bị người ta m*t mát mạnh bạo.
Cậu nhớ lại tối qua, Ngô Tử Hiển mộng du cứ quấn lấy cậu hôn. Sự ma sát mờ ám của lưỡi vô tình cọ vào cổ họng, miệng cậu gần như bị Ngô Tử Hiển hút thành chân không, ngay cả gốc lưỡi cũng không buông tha, cậu chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, mặc cho nước bọt chảy xuống khóe miệng.
Mãi đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến, Dung Lãm mới không nhịn được đẩy ngực Ngô Tử Hiển, nhưng cậu lại không dám dùng sức quá mạnh nên chỉ là sự vùng vẫy vô ích.
Cứ như vậy cậu bị cưỡng hôn hết lần này đến lần khác.
Thấy Dung Lãm mãi không nói gì, Ngô Tử Hiển khó hiểu nhìn cậu.
Đối phương càng không biết gì, Dung Lãm càng xấu hổ. Trong lòng Dung Lãm áy náy không thôi, cậu tự mắng mình là tên khốn nạn thừa nước đục thả câu. Nhưng cậu lại không nghĩ đến, bản thân mình cũng là nạn nhân.
"Có lẽ là do nhiệt miệng." Cuối cùng, Dung Lãm thản nhiên trả lời.
Cho dù là ngày nghỉ, hai người nghiện công việc cũng tuyệt đối không để mình nhàn rỗi. Dung Lãm đến phòng tập nhảy luyện tập, Ngô Tử Hiển thì hẹn giáo viên thanh nhạc học riêng, hai người tự động tách ra.
Dung Lãm một mình luyện tập cả ngày. Sau khi luyện tập xong, cậu thoải mái tắm rửa rồi đi bộ về ký túc xá.
Ký túc xá của Forth cách công ty rất gần, chỉ khoảng hơn một cây số, giữa đường sẽ đi qua một khu vườn nhỏ. Vừa hay có mấy ông bác ngoài 60 tuổi đang chơi cờ tướng, Dung Lãm đến gần xem, vậy mà lại toàn là người quen.
"Tiểu Lãm, con đến đúng lúc lắm." Một ông bác cũng chú ý đến cậu, mắt sáng lên, "Lão Trương hôm nay phong độ tốt lắm, kiêu ngạo vô cùng, con đến dập tắt khí thế của ông ấy đi!"
Mấy ông bác đang xem xung quanh cũng hùa theo: "Tiểu Lãm đến rồi, tôi xem ông còn kiêu ngạo nữa không?"
"Đã nói rồi đừng có không tin, hôm nay tôi như được thần trợ, Tiểu Lãm cũng không phải đối thủ!"
"Ôi trời, ôi trời." Mọi người la ó.
Mấy ông bác này Dung Lãm quen biết khi đi câu cá, sở thích giống nhau, hay tình cờ gặp mặt, qua lại nhiều lần nên cũng quen mặt. Vì vậy, cậu cũng bị Tần Hữu và Đường Diên Chi trêu chọc mấy lần, nói sở thích của cậu toàn là mùi vị già nua.
Dung Lãm còn phải chuẩn bị bản thảo cho buổi livestream, vừa định từ chối đã bị một ông bác kéo lại, ấn xuống ghế đá.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của các ông bác, Dung Lãm bất lực cười cười, đành phải nghe theo.
Đúng như họ nói, hôm nay bác Trương quả thực khác hẳn mọi khi, đánh vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ. Mọi người xung quanh liên tục hít hà, thầm đoán lần này Tiểu Lãm chắc là thua rồi.
Dung Lãm cầm chuỗi hạt xoay tay treo trên xoay xoay, không nói gì. Cậu đột nhiên giơ tay lên, pháo hậu biến thành pháo đầu. Đối phương dùng tốt tấn công, cậu lại tiếp tục dùng xe chiếu tướng. Hai tướng đã lộ diện, đối phương chỉ có thể bắt chết, Dung Lãm nhân cơ hội dùng pháo chiếu tướng lần nữa, hoàn thành thế chiếu bí.
"Hừ! Hay lắm!!!" Mấy ông bác xung quanh thốt lên đủ loại cảm thán.
Dung Lãm chỉ mỉm cười, khách sáo nói: "Trình độ của hai bên ngang nhau, chỉ là con may mắn thôi."
Cơ hội được chơi cờ với Dung Lãm không nhiều, đã có người đẩy bác Trương ra, háo hức muốn đấu với Dung Lãm. Dung Lãm cũng không từ chối.
Đang chơi, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lại có chút lạnh lùng vang lên trên đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!