Đêm khuya, Tần Hữu ngủ không ngon giấc, mơ màng cảm thấy có người đẩy cửa rời đi. Dụi dụi mắt buồn ngủ, anh thấy một người đang đứng quay lưng trên ban công ngước nhìn trăng tròn treo cao.
Anh lập tức tỉnh ngủ rồi xỏ dép lê đi ra ngoài.
"Xin lỗi, đánh thức anh rồi à?" Giọng nói của người đó trầm ổn dễ nghe, nhanh chóng tan vào gió.
Tần Hữu lắc đầu: "Không, tại anh ngủ không ngon. Nhóm trưởng, em làm sao thế? Đêm hôm không ngủ ra ban công làm gì?"
Dung Lãm quay đầu lại, mỉm cười, dập tắt điếu thuốc đang ngậm trên môi: "Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên."
Dung Lãm rất đẹp trai, mắt hai mí nông nhưng dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, dáng người cao ráo.
Nhưng vẻ đẹp trai này không hề sắc bén mà khiến người ta liên tưởng đến anh trai đẹp trai nhà hàng xóm hay xoa đầu mình, hoặc là đàn anh bạch nguyệt quang hay hỏi han tiến độ bài tập của mình. Tóm lại, không phải kiểu xa vời không thể với tới.
"Sao lại ngủ không ngon?" Dung Lãm hỏi.
"Tất nhiên là vì chuyện Tử Hiển ngày mai trở về rồi." Tần Hữu tặc lưỡi, "Người ta bây giờ lợi hại rồi, không còn như xưa nữa. Nghĩ đến việc phải làm việc chung với cậu ấy, anh thật sự hơi căng thẳng."
Nói ra cũng thật kỳ diệu, đỉnh lưu giới giải trí Ngô Tử Hiển vậy mà lại xuất thân từ nhóm nhạc nhỏ bé hạng mười tám này của họ. Nhắc đến nhóm nhạc nam Forth, có lẽ không nhiều người biết đến, nhưng khi nhắc đến là nhóm của Ngô Tử Hiển, mọi người đều sẽ nói "biết biết".
Tuy nhiên, lần cuối họ gặp nhau cũng đã là bốn năm trước. Kể từ khi Ngô Tử Hiển nổi tiếng nhờ một bộ phim, cuộc đời như được buff mạnh của hắn đã không còn chờ đợi những người đồng đội kém nổi này nữa.
Lý do Ngô Tử Hiển quay lại nhóm bây giờ là vì hợp đồng của nhóm sắp hết hạn và sẽ tan rã. Công ty dự định phát hành album comeback và tổ chức concert tái hợp, vớt vát lần cuối.
Thực ra công ty cũng không nghĩ rằng Ngô Tử Hiển có thể bớt chút thời gian bận rộn để quan tâm đến nhóm nhạc kém nổi này. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi nghe xong, Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, cuối cùng thản nhiên đáp lại một chữ: "Được."
"Em nói xem tại sao cậu ấy lại đồng ý quay lại?" Tần Hữu trăm mối vẫn không có lời giải, "Chẳng lẽ là muốn xây dựng hình tượng trọng tình trọng nghĩa?"
"Anh có muốn anh ấy quay lại không?" Dung Lãm mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi, cậu ấy mang theo lượng fan khủng. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị fan của cậu ấy mắng là hút máu, fan only của cậu ấy chiến dữ lắm. Hơn nữa trước đây lúc nào cậu ấy cũng mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm nói chuyện với ai, giờ không chừng còn quên luôn cả tên của chúng ta..."
Chưa dứt lời, lưng Tần Hữu bỗng nhiên bị Dung Lãm vỗ nhẹ hai cái.
Lực không mạnh, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay lại xuyên qua lớp vải trên lưng truyền đến không ngừng, như thể có một luồng sức mạnh nào đó chảy dọc theo xương sống, trong nháy mắt xoa dịu những nếp nhăn trong lòng Tần Hữu.
Anh ngơ ngác nhìn Dung Lãm.
"Anh Hữu, em rất hiểu anh, thật đấy." Dung Lãm bóp bóp vai Tần Hữu, "Nhưng anh vẫn hy vọng anh ấy đến, đúng không? Chúng ta đều biết, lợi ích lớn hơn nhiều so với bất lợi. Đã xác định là có lợi, vậy thì cứ hạ thấp kỳ vọng thôi, coi tất cả những gì anh Tử Hiển mang lại là niềm vui bất ngờ. Dù sao, kẹo đã có trong tay rồi."
Sau khi Dung Lãm nói xong, Tần Hữu như được uống một cốc nước nóng, chút bồn chồn bất an trong lòng đều tan biến. Anh vòng tay qua cổ Dung Lãm, xoa đầu đối phương.
"Ây dà, em út của chúng ta sao lại khéo ăn nói thế." Ai có thể ngờ, người trụ cột tinh thần của nhóm năm nay mới 21 tuổi chứ. Có lẽ vì ba mẹ mất sớm, phía sau còn có em trai em gái, Dung Lãm đã bị "ép chín" quá sớm.
"Nói chuyện với em xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi. Hai~, tệ nhất cũng chỉ là giữ nguyên hiện trạng, không ảnh hưởng đến việc anh em mình ngày ngày vui vẻ."
Dung Lãm không né tránh, chỉ mỉm cười bất lực nói: "Ngủ đi, mai đúng giờ em gọi anh dậy."
"Được rồi."
Tần Hữu cười toe toét, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, hồi đó em với Ngô Tử Hiển ở chung phòng, mai phái em đi làm quen trước."
Nghe vậy, động tác của Dung Lãm hơi khựng lại. Ở nơi không ai nhìn thấy, cậu bẻ cong điếu thuốc trong tay, bóp ra những sợi thuốc lá màu vàng bên trong.
"Ở chung phòng cũng không tính là thân." Cuối cùng, Dung Lãm từ chối, "Tính anh ấy, anh cũng biết mà."
"Hừ, cũng đúng."
Đợi đến khi Tần Hữu về phòng, Dung Lãm chờ một lúc mới đón gió châm lại điếu thuốc. Cậu hít một hơi sâu, thở ra làn khói trắng sữa nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!