Châu Chi Mai nhìn chiếc giường của mình, ướt sũng, gần như không dám nhìn thẳng. Ga trải giường màu hồng nhạt mà cô mới thay mấy ngày trước giờ lại phải thay lần nữa.
Thay thì thay vậy. Nhưng vừa thay xong, cô liền nghe thấy một "tin dữ."
"Tối nay anh ở lại đây sao?" Châu Chi Mai không chắc lắm, quay người nhìn Heveto.
Tối qua chẳng phải mới ngủ chung sao? Giờ lại muốn ngủ chung nữa? Anh bị gì vậy?
Nếu có thể, Châu Chi Mai thật muốn lắc mạnh Heveto xem trong đầu anh có bị úng nước không.
"Sao? Không tiện à?" Heveto ngồi trước bàn học, một tay đặt trên bàn, dáng vẻ lười biếng nhìn cô.
"Tiện! Tiện lắm! Còn tiện hơn cả tiện! Lần đầu tiên anh qua đây ngủ lại, em thật sự cảm thấy được sủng ái mà lo sợ!"
Là sợ nhiều hơn sủng.
"Được sủng ái mà lo sợ?" Heveto suy ngẫm nhai đi nhai lại mấy chữ đó, như muốn truy cùng đuổi tận, "Lo sợ thế nào?"
Châu Chi Mai nhìn vào đôi mắt xanh của Heveto, cảm giác những suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng cô đều bị anh ta nhìn thấu.
Nhưng nếu anh ta đã không vạch trần ngay, cô cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn.
Giờ là lúc phải khéo léo, tốt nhất đừng nói dối. Đôi mắt của Heveto như tấm gương xuyên thấu, không có gì có thể thoát khỏi mắt anh.
Nhưng nói thật cũng phải có kỹ năng.
Châu Chi Mai thẳng thắn: "Anh vốn lạnh lùng, như một tảng đá không thể sưởi ấm. Mỗi lần chúng ta vừa thân mật xong, em chỉ vừa muốn tìm chút hơi ấm từ anh, anh lại không chút lưu luyến mà quay đi, để em một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Bên nhau bao lâu nay, anh gần như chưa từng ngủ lại với em…"
Heveto không nói gì, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác khó đoán. Nhưng dáng vẻ anh ta vẫn rất thong dong, lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt đặt trên người Châu Chi Mai.
Như thể muốn xem cô còn có thể bịa được gì nữa.
Từ góc độ của Châu Chi Mai nhìn Heveto, anh thật sự là một người khó đoán. Rõ ràng cả hai ở trong cùng một không gian, nhưng giữa họ dường như có một bức màn vô hình. Bên phía cô là sắc hồng ấm áp, còn phía anh là vùng đầm lầy ẩm ướt tối tăm.
Anh thực sự không phải người dễ ở chung, cứ như thể giây tiếp theo có thể cầm súng dí vào đầu ai đó vậy.
Châu Chi Mai đánh giá tình thế rồi tiếp tục: "Heveto, anh biết đấy, em không có ai để dựa vào, hiện tại người thân thiết nhất với em chính là anh. Anh bước vào cuộc sống của em, thắp sáng những ngày tháng tối tăm, cho em hy vọng để tiếp tục tiến lên."
Câu này có hơi cường điệu, nhưng là thật. Dù sao thì, cô thật sự rất dựa vào tiền của anh.
Ngày thường, ngoài công việc, gần như cô chỉ xoay quanh Heveto, lời anh nói là mệnh lệnh.
Với Châu Chi Mai mà nói, ứng phó với Heveto chính là công việc quan trọng nhất lúc này. Công việc này không chỉ lương cao mà còn không phải ai cũng làm được.
Phải nói thế này, một ông trùm không thiếu thứ gì, bên cạnh có vô số người vây quanh. Để ở bên Heveto, cô đã vượt qua hàng ngàn đối thủ, giống như cuộc thi công chức với tỷ lệ chọi cực cao vậy.
Châu Chi Mai đơn thân độc mã chiến thắng vô số đối thủ, ở bên Heveto suốt ba năm. Điều này đòi hỏi năng lực nhất định, không phải chỉ là đóng kịch qua loa, mà còn phải mang lại giá trị tinh thần đủ đầy.
"Em muốn tôi ở lại?" Đôi mắt xanh của Heveto mang theo tia nhìn khó đoán.
Châu Chi Mai gật đầu: "Đương nhiên rồi! Được ôm anh ngủ là điều tuyệt vời nhất!"
Nói rồi, cô lại tỏ vẻ thất vọng: "Nhưng em không có ý ép buộc anh đâu, em biết anh không thích, không sao cả."
Nói xong, cô quay lưng lại, để lại một bóng dáng tủi thân cho Heveto, tiếp tục bọc vỏ gối. Bộ chăn ga mới là loại ren tím hồng, đã giặt sạch phơi khô, thoang thoảng hương thảo mộc, rất dễ chịu.
Bộ chăn ga đẹp như vậy mà để đàn ông ngủ thì đúng là lãng phí, nhưng may mà Heveto là người sạch sẽ.
Anh không hút thuốc, không uống rượu, răng trắng đều tăm tắp, trên người lúc nào cũng có hương thơm sạch sẽ, điều mà phần lớn đàn ông không làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!