Chương 8: Nỗi đau

Heveto rốt cuộc vẫn không ăn đồ ăn Châu Chi Mai đưa đến, mà lại chăm chú nhìn cô. Đôi mắt xanh thẳm như biển sâu ẩn chứa một chút h. am mu. ốn khó nhận ra.

Châu Chi Mai nhanh chóng nhận ra điều đó. Cô biết rõ bản thân nên làm gì, tốt nhất là ăn xong rồi dỗ dành Heveto. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ làm vậy, nhưng hôm nay cô lại hơi bướng bỉnh, không muốn để ý đến anh.

Có lẽ là vì anh đột nhiên xuất hiện mà không báo trước, hoặc cũng có thể là vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Ở địa bàn của mình, Châu Chi Mai tỏ ra gan dạ hơn, cô quyết định phớt lờ anh.

Một mình cô không thể ăn hết nhiều đồ như vậy. Châu Chi Mai vẫn không quên mang phần thức ăn chia ra cho hàng xóm bên cạnh.

Người ra đón cô là Inès.

Inès có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt nâu ấm áp, mỗi khi cười, khóe môi cong cong, toát lên vẻ tươi vui của một cô gái hoạt bát.

"Bonnie, cảm ơn cậu đã mang đồ ăn đến nhé."

Châu Chi Mai khẽ lắc đầu, tỏ ý không có gì. Khi cô quay người định rời đi, Inès đột nhiên nói: "Bonnie, sau khi hợp đồng thuê nhà năm nay hết hạn, mình và Jeffrey sẽ về Pháp."

Châu Chi Mai hơi ngạc nhiên: "Khi nào vậy?"

Inès đáp: "Cuối tháng này."

Từ giờ đến cuối tháng… chỉ còn một tuần nữa.

Đôi mắt Châu Chi Mai thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Cô khá thân thiết với cặp đôi người Pháp này, dù không qua lại quá nhiều nhưng vẫn thường xuyên trao đổi đồ ăn và giúp đỡ lẫn nhau.

Quan hệ giữa con người với nhau không quá xa cũng không quá gần mới là thoải mái nhất.

Đây không phải lần đầu tiên Châu Chi Mai phải đối diện với sự chia xa. Cô hiểu rằng, sau khi họ rời đi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.

Những con người lướt qua nhau trong cuộc đời, thế giới này thực sự rất lớn, mà xác suất để gặp gỡ, quen biết một ai đó lại nhỏ vô cùng.

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Chúc hai cậu công việc suôn sẻ ở Pháp, tình yêu viên mãn."

Inès cũng lộ ra vẻ bịn rịn: "Nếu có dịp đến Pháp chơi, mình và Jeffrey sẽ đợi cậu bên cạnh tháp Eiffel."

"Ừm."

Nói chuyện một lúc, Châu Chi Mai quay về nhà, cảm xúc của cô rõ ràng đã trùng xuống.

Không thấy bóng dáng Heveto trong phòng khách, cô tưởng anh đã rời đi, vừa định thở phào thì chợt nghe thấy tiếng động từ ban công.

"Rầm!"

Châu Chi Mai vội vàng lên tầng. Trước khi nhìn thấy Heveto, cô đã thấy chậu cây xấu hổ mà mình trồng suốt hai năm nay vỡ nát trên sàn, cùng với chiếc chậu sứ vỡ vụn.

Sau đó, cô mới để ý đến Heveto đang đứng bên cạnh, bèn nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Không lẽ nào anh thấy chậu cây không vừa mắt nên cố ý làm vỡ?

Heveto chỉ đứng yên lặng trong màn đêm, không lên tiếng. Đằng sau anh là khung cảnh rực rỡ của thành phố Phái Tân, một trong những cảnh đêm đẹp nhất nơi này.

Cơn mưa lớn vừa ngớt, thành phố như được tẩy rửa qua, mang theo mùi hương trong lành của đất trời.

Không khó để nhận ra Châu Chi Mai đã chăm chút cho ban công của mình rất gọn gàng. Cô trồng một số loại hoa và cây xanh, có chậu để dưới đất, có chậu đặt trên giá. Ngoài ra còn có một bể cá, có lẽ do trời vừa mưa nên bể cá được đậy nắp cẩn thận.

Ở góc ban công còn có một chiếc ghế dài, một chiếc bàn, cùng một cây dù che nắng có thể thu gọn. Nếu trời không mưa, có lẽ cô sẽ ngồi ngoài này hóng gió, bật đèn nhỏ lấp lánh, tận hưởng một buổi tối thư thái.

Sắc mặt Heveto khó đoán, nhưng bóng dáng anh trông có phần cô đơn, như thể đang suy tư, lại như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, chờ đợi bị người lớn trách mắng…Ít nhất, đó là cách mà Châu Chi Mai đơn phương cảm nhận được.

Cô tiến lên một chút, ánh mắt hạ xuống, phát hiện tay anh bị thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!