Khát.
Rất khát.
Châu Chi Mai phát hiện mình đang đứng giữa một vùng hoang mạc mênh mông vô tận, xung quanh chẳng có lấy một nguồn nước. Khi cuối cùng cô cũng nhìn thấy một dòng suối trong veo ngay phía trước, bước lại gần mới nhận ra đó chỉ là ảo ảnh xa vời không thể chạm tới.
Những lữ khách lang thang trên chặng đường dài cuối cùng sẽ chết vì khát. Châu Chi Mai cảm nhận được đôi môi khô nứt, nước trong cơ thể dường như bị rút cạn, cô nhắm mắt, lặng lẽ cầu cứu.
Có ai đó vỗ nhẹ lên mặt Châu Chi Mai, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh cô mở miệng. Ngay sau đó, cô cảm nhận được một thứ mềm mại, nóng rực phủ lên môi mình, rồi một dòng nước mát lạnh chảy vào khoang miệng. Theo bản năng, cô há miệng uống lấy uống để.
Lưng cô tựa vào một vòng tay rắn chắc, hơi thở quen thuộc khiến cô có chút hoang mang, rồi chậm rãi mở mắt.
Và khi thấy rõ người trước mặt, cô lập tức tỉnh táo hẳn.
Chẳng khác nào nửa đêm gặp quỷ: "Heveto!?"
Châu Chi Mai theo phản xạ bật ngồi dậy khỏi vòng tay Heveto, thắc mắc không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây.
Heveto đặt chiếc cốc rỗng trong tay xuống tủ đầu giường, quay lại nhìn cô: "Chúc mừng, em chưa bị thiêu chết."
Trên môi anh còn ánh nước lấp lánh, khiến đôi môi càng thêm căng mọng, nhìn có vẻ rất "ngon".
Nhìn xem, cái miệng đẹp như vậy mà lại thốt ra toàn những lời gì thế này?
Cô cầm điện thoại bên gối lên xem giờ—2 giờ 30 sáng.
"Tiệc từ thiện kết thúc rồi à?" Cô tiện miệng hỏi.
Heveto khẽ cười, nhưng trên mặt không có nhiều cảm xúc: "Chưa, hiện đang vào phiên đấu giá đêm."
"…"
Thật lòng mà nói, đầu óc Châu Chi Mai vẫn chưa kịp xử lý thông tin. Nhưng giờ này rồi, buổi tiệc nào cũng phải kết thúc chứ.
Cơn sốt cao đã vắt kiệt thể lực của cô, lúc này, cô thật sự không còn sức để bận tâm đến Heveto nữa. Dáng vẻ yếu ớt tựa vào đầu giường, trong đầu thoáng trống rỗng, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô có cảm giác như vừa trải qua một kiếp luân hồi. Những hình ảnh trong giấc mơ giờ đây đang dần rút đi như thủy triều, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Nhưng… tại sao Heveto lại xuất hiện bên cô vào lúc này? Anh lại không kiềm chế được nữa sao? Nhưng cô thực sự không muốn làm chuyện đó đâu.
Châu Chi Mai lén nhìn anh một cái, thăm dò xem nên hành động thế nào tiếp theo.
Bộ vest chỉnh tề trên người Heveto không biết đã biến đi đâu, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Nhưng ngay cả chiếc sơ mi cũng chẳng còn gọn gàng, vài chiếc cúc trên cổ được tháo ra, tay áo xắn lên đến khuỷu. Dáng vẻ này hiếm khi thấy ở anh, có chút lười biếng, có chút sa sút, nhưng khi đặt lên gương mặt này, lại càng thêm gợi cảm.
Có người bên cạnh khi ốm đau ít nhiều cũng khiến người ta thấy an lòng. Huống hồ căn phòng tổng thống này quá rộng, một mình cô ở đây cũng thấy sợ.
Bỗng nhiên, Heveto giơ tay lại gần, khiến Châu Chi Mai giật mình co người.
"Trốn gì vậy?" Anh nheo mắt, giọng điệu mang theo chút bất mãn.
"Anh định làm gì?"
"Em nghĩ tôi định làm gì?"
Châu Chi Mai đã từng thấy Heveto nổi giận, không chỉ một lần.
Có lần nửa đêm cô khát nước, đi ra ngoài tìm, vô tình bắt gặp Heveto ngồi trên ghế trong căn phòng tối. Trước mặt anh là một gã đàn ông vạm vỡ bị đánh đến bầm dập. Tất nhiên, Heveto không tự ra tay, vì anh thấy bẩn. Hai vệ sĩ đứng hai bên, trên thắt lưng còn đeo súng.
Ở nước M, súng là hợp pháp. Dù vậy, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy một thứ như vậy, Châu Chi Mai vẫn thấy run.
"Cạch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!