Kể từ đêm hôm đó với những trải nghiệm kinh hoàng, Châu Chi Mai trở nên ít nói hơn. Dù Heveto có nói gì, làm gì với cô, cô đều không có phản ứng. Cô giống như một con búp bê tinh xảo, vẫn xinh đẹp đến mức không thể tin được, nhưng thiếu vắng một tâm hồn thú vị.
Nói chính xác thì Châu Chi Mai vẫn giống như trước đây, chỉ là trong đôi mắt cô không còn hình bóng của anh. Dù họ cùng ngồi ăn cơm trên một bàn, cùng nằm chung giường, t. ắm chung, nhưng trước mặt anh, cô không hề có sinh khí, dù anh có mạnh mẽ m. út lấy quả mâm xôi nhạy cảm của cô, cô cũng chỉ cau mày và nhẹ nhàng cắn môi.
Mới đầu, Heveto nghĩ rằng Châu Chi Mai vẫn còn sợ hãi, nhưng sau đó anh phát hiện ra rằng cô lại hứng thú xem phim kinh dị. Cô rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn phải che mắt rồi lén nhìn qua kẽ tay.
Không chỉ vậy, cuộc sống của Châu Chi Mai hoàn toàn đảo lộn, ban ngày cô ngủ suốt, đến tối lại xem phim cả đêm. Xem xong phim truyền hình, cô xem các chương trình giải trí, xem xong lại xem phim tài liệu. Xem chán rồi, cô ra ban công ngắm biển, ngắm trời xanh, rồi đeo tai nghe ngồi thẫn thờ.
Cô xem đủ mọi thứ, chỉ là không nhìn anh.
Heveto đã ép Châu Chi Mai nhìn vào anh, anh dùng ngón cái kẹp lấy cằm cô, bắt cô chỉ nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt cô. Nhưng dù có như vậy, anh vẫn chỉ cảm nhận được ánh nhìn trống rỗng từ cô.
Châu Chi Mai rõ ràng không muốn để ý đến Heveto.
Cô không dám dùng vũ lực, nhưng chiến tranh lạnh thì cô đâu có không biết?
Châu Chi Mai tuyệt đối không tốn sức vào việc này, càng lạnh nhạt, cảm giác trong lòng cô càng nhạt dần. Mấy lần thấy Heveto tức giận đến mức không làm gì được, cô không kìm nổi muốn cười.
Heveto chẳng thể làm gì được cô, cuối cùng anh chỉ có thể lạnh lùng bỏ đi. Còn anh đi đâu, cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Làm gì khi chẳng có việc gì để làm?
Châu Chi Mai bị "quản thúc" trong lâu đài sang trọng này, nhìn bề ngoài thì được chăm sóc chu đáo, nhưng thực tế phạm vi hành động của cô rất hạn chế. Cô thậm chí không có cơ hội đến gần cánh cổng lâu đài, nếu không tự tạo ra niềm vui cho mình thì chẳng phải là sắp chết ngạt sao?
May mắn là trong hai năm qua, có rất nhiều bộ phim và chương trình giải trí hấp dẫn trong nước và quốc tế, Châu Chi Mai tận dụng khoảng thời gian buồn chán này để xem. Khi xem phim hay chương trình giải trí, luôn là vậy, một tập xem xong lại muốn xem tiếp, đến khi cô xem hết một loạt, trời sáng mất rồi, giờ giấc của cô cũng bị đảo lộn.
Hôm đó, Châu Chi Mai cũng thức dậy muộn, mãi đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, cô duỗi người trong chăn rồi từ từ mở mắt ra. Lúc ấy, Châu Chi Mai hơi ngẩn người, cô nghĩ mình đang hoa mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì nhận ra Heveto đã nhuộm tóc.
Mái tóc ngắn đen nhánh của anh giờ đã được nhuộm thành màu bạc trắng. Không phải màu vàng bình thường dễ thấy, mà là một màu bạc rất kén gương mặt và khí chất.
Heveto vốn có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, lông mày cao, hốc mắt sâu, gò má cao. Mái tóc đen tự nhiên đã rất hợp với anh, nhưng màu bạc lại hoàn toàn phù hợp một cách bất ngờ.
Tóc anh rõ ràng đã được chăm sóc kỹ lưỡng, để lộ trán, không làm giảm đi sự sắc bén của khuôn mặt anh chút nào. Cảm giác hơi u uất, khó gần, chính là phong cách mà Châu Chi Mai yêu thích.
Châu Chi Mai nhìn chăm chú, không thể rời mắt.
Đúng là một khuôn mặt tuyệt vời.
Tiếc là nó lại thuộc về Heveto.
Heveto nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trong sắc mặt của Châu Chi Mai. Cuối cùng cô cũng nhìn anh một cách nghiêm túc, đôi mắt hoàn toàn bị anh chiếm lĩnh.
Vì vậy anh mỉm cười, đuôi mày khẽ nhếch lên.
Nếu Châu Chi Mai nhớ không lầm thì cô đã từng nói "tóc bạc trắng sẽ đẹp hơn" hay gì đó đại loại thế. Đó là một buổi tối khi cô cùng cấp trên Gosse tham dự một bữa tiệc, cô đã nói vậy một câu bâng quơ để an ủi Heveto.
Không ngờ, câu nói vu vơ ấy, Heveto không những nhớ mà còn đi nhuộm tóc.
Heveto bước vào phòng một cách chậm rãi, đi đến bên cửa sổ và kéo rèm lên.
Lúc này, ánh nắng bên ngoài không còn chói chang như giữa trưa, những tia sáng nhỏ bé chiếu nghiêng qua cửa sổ vào phòng, có một đám ánh sáng chiếu lên mái tóc của anh, giống như đang phủ lên anh một lớp ánh sáng mềm mại.
Cảnh tượng này thật sự có chút mơ hồ.
"Em dậy đi, nếu em dậy, anh sẽ cân nhắc đưa em ra ngoài." Heveto giả vờ không để ý, vừa nói vừa gấp tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc của mình.
Anh mặc chiếc áo sơ mi mà Châu Chi Mai đã tự tay làm cho anh trước đây.
Bây giờ nghĩ lại, vào thời gian đó, Châu Chi Mai vì bị thương mà phải nhận sự chăm sóc của Heveto, và từ một góc độ nào đó, nơi tận sâu đáy lòng cô đã bị chạm đến nên mới chủ động làm áo cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!