Chương 44: (Vô Đề)

"Anh đừng động vào tôi!"

Cả người Châu Chi Mai vẫn đang run lên, không rõ là cô đang sợ điều gì, cô lại chứng kiến được mặt âm u của Heveto một lần nữa.

Hắn đúng là một kẻ điên tự cao tự đại.

Rốt cuộc anh đã chịu kích thích gì mà lại xúi giục cô phạm tội? Bảo cô dùng dao găm để làm hại người khác? Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?

Châu Chi Mai nghi ngờ rằng nếu còn ở bên anh thêm một giây nào nữa, có lẽ cô cũng sẽ phát điên mất!

Dù cô có mạnh mẽ đến đâu, vào lúc này vẫn cần thời gian để trấn tĩnh.

Cô vốn được nuôi dưỡng trong môi trường êm đềm từ nhỏ, lớn lên trên mảnh đất Trung Quốc yên bình. Đừng nói đến phạm tội, ngay cả một tên trộm cô cũng chưa từng thấy qua.

Tất cả những điều này đã vượt quá tầm hiểu biết của cô, khiến cô phải thay đổi cách nhìn nhận về thế giới.

Thực tế, suốt những năm qua, cô không ngừng phá bỏ những quan niệm cũ và xây dựng lại cách nhìn của mình. Từ lúc hoảng sợ khi thấy kẻ nghiện trên phố, đến giờ cô đã biết cách tránh xa từ xa. Mỗi khi nghĩ rằng thế giới này đã đen tối đến mức không thể cứu vãn, thì lại có những chuyện càng vượt xa nhận thức của cô xảy ra.

Một đóa hoa bị mang ra khỏi nhà kính, nếu muốn tồn tại thì phải học cách chống chọi với gió mưa. Nếu ngay cả điều này cô cũng không thể vượt qua, có lẽ cô đã chết cả nghìn lần trên những con phố của nước M.

Thật phiền phức, quá mức phiền phức.

Không thể chạy thoát, lại còn bị còng tay, bị ép buộc đối mặt với một kẻ điên.

Nhưng Heveto vẫn không buông tha, chẳng hề quan tâm cô có muốn chấp nhận hay không. Anh quỳ một chân trước mặt cô, một tay giữ lấy cổ chân cô.

Heveto vẫn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của Châu Chi Mai.

Trong mắt anh, cô thực sự quá nhát gan.

Trước đây không dám chạm vào súng, giờ đến cả dao cũng không dám cầm. Vậy thì anh còn có thể đưa cho cô thứ gì để tự vệ đây?

Với tính cách yếu đuối này, nếu gặp nguy hiểm thực sự, cô phải làm sao để bảo vệ bản thân?

Nếu có kẻ bắt cóc cô, liệu cô có sợ hãi đến mức chỉ biết co rúm một chỗ, thậm chí không dám cầu cứu?

Nếu có kẻ muốn hành hạ cô, cô có thể chịu đựng được không?

Nếu như…

Heveto không dám tưởng tượng hậu quả có thể xảy ra. Anh chỉ biết rằng, một phép thử nhỏ như vậy đã đủ khiến cô kinh hoàng.

"Sợ rồi sao?" Anh khẽ cất giọng vỗ về, nụ hôn ướt át m. ơn tr. ớn da thịt cô, dần đi lên trên.

"Đừng chạm vào tôi!"

Châu Chi Mai giãy giụa dùng hai chân đá, thậm chí còn đá lên mặt Heveto. Nhưng anh không hề để tâm đến việc mình bị cô đá, thậm chí còn áp lòng bàn chân cô lên má. cúi đầu hôn lên ngón chân cô.

Vào giây phút anh ngậm lấy da thịt cô, cả người Châu Chi Mai run lên, đầu óc trống rỗng.

Cô không dám tin nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, anh đang làm gì vậy?

Heveto cong môi, dùng đầu lưỡi tiếp tục li. ếm, kích thích đến mức khiến cả người Châu Chi Mai đều ửng đỏ. Anh nhìn thấy rõ được sự sợ hãi nơi đáy mắt cô dần được thay thế, ít nhất cô không còn sợ như ban nãy nữa.

Rất tốt, quả thật là vật nhỏ không chịu được trước cám dỗ, chỉ động tác nhỏ vậy thôi đã khiến cô phân tâm rồi.

Nụ hôn ướt át của Hẹveto không dừng lại ở đây, anh quỳ trên sàn nhà, từ gót chân cô dần hôn dần lên trên.

Mặc cho Châu Chi Mai có giãy dụa ra sao, nhưng hơi thở cô ngày càng gấp gáp, nhịp thở không chịu khống chế, đại não không còn dung lượng để nghĩ đến những chuyện đáng sợ vừa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!