Chương 43: (Vô Đề)

Khi nào? Rốt cuộc là từ khi nào?

Heveto từ từ nhớ lại, ồ, hình như là vào Giáng sinh đầu tiên, cô đã chuẩn bị một món quà cho anh.

Đó là một bộ đồ phụ nữ hở hang đầy khi. êu g. ợi, ít vải đến mức đáng thương, chẳng có chút thẩm mỹ nào. Vì thế, khóe môi của Heveto cong lên một nụ cười mỉa mai, nghĩ rằng đó chỉ là trò hề của kẻ nhãi nhép. Anh dựa lưng vào ghế sofa một cách uể oải, trên tay cầm ly rượu vang chưa uống hết, hai chân bắt chéo, nhẫn nại xem cô biểu diễn.

Nhưng khi cô khoác lên mình bộ đồ thiếu đứng đắn đó, cơ thể cô khẽ run rẩy trước mặt anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên làn da đỏ au. Gương mặt cô lộ rõ vẻ ngượng ngùng, bất lực, yếu đuối khi nhìn về phía anh. Như thể anh là sự cứu rỗi duy nhất của cô, chỉ anh mới có thể đưa cô thoát khỏi cơn hoạn nạn này.

Chính vào khoảnh khắc đó, Heveto chợt nhận ra mọi thứ trước mắt đẹp đến không ngờ.

Đẹp không phải ở bộ đồ rẻ tiền và hở hang đó, mà là người mặc bộ đồ ấy.

Điều đó làm Heveto nhớ đến mỗi lần gặp nhau, cô luôn tràn đầy sức sống, rạng rỡ. Cô sử dụng các phong cách ăn mặc khác nhau để thu hút sự chú ý của anh: dễ thương, táo bạo, giản dị, quyến rũ… Cô lúc nào cũng tự tin xử lý mọi phong cách, và dường như anh bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ đó.

Chỉ có điều, Heveto không nhận ra rằng điều anh mong chờ không phải là sự thay đổi trang phục của cô, mà chỉ đơn giản là mong được gặp cô.

Khi đó, Heveto nghĩ rằng mình bị mê hoặc bởi cảm giác khi làm tình. Anh say mê cơ thể mềm mại của cô, mùi hương ngọt ngào, và hơi ấm ẩm ướt bao bọc lấy anh. Như một đứa trẻ nằm trong nước ối của mẹ, cảm giác ấy thoải mái đến mức anh chỉ muốn siết chặt lấy cô, giữ cô mãi mãi trong lòng mình.

Nhưng có lần cô đến vào kỳ kinh nguyệt, không trang điểm, không ăn diện cầu kỳ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh đơn giản. Tối đó, cô ôm cổ anh nũng nịu, nói rằng cơ thể mình không tiện.

Heveto không ép buộc cô, dù anh có thể làm điều đó để giải tỏa sự căng thẳng trong cơ thể, hoặc nhờ cô dùng miệng. Nhưng anh chỉ ôm cô, hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại.

Đó là một cái ôm mà đến giờ Heveto vẫn không thể quên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng người trong vòng tay mình nhỏ bé đến mức nào, như một sinh vật nhỏ bé có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào. Nhưng khi anh bế cô lên, cô lại nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đến thế.

Họ đã ôm nhau gần nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó không hề có tình dục hay d. ục v. ọng, chỉ như thể anh là tất cả của cô, còn cô là duy nhất của anh.

Heveto chưa bao giờ thực sự trải nghiệm tình yêu là gì. Anh biết về tình yêu qua những cuốn sách mình đã đọc, qua việc nhìn trộm tình yêu trong gia đình của người khác.

Trong cuộc đời anh chưa từng có ai yêu thương anh. Người mẹ sinh ra anh không yêu anh. Những người thân có quan hệ máu mủ cũng không yêu anh. Anh cũng không có những người bạn tâm giao, chưa từng cảm nhận được tình bạn có thể vì nhau mà hy sinh.

Anh càng chưa bao giờ yêu ai.

Nhưng cô nói rằng, cô yêu anh.

Heveto muốn biết, cô yêu anh như thế nào?

Cô dùng môi mình để thể hiện tình yêu, dùng cơ thể mình để thể hiện tình yêu. Cho dù anh cao ngạo hay kiêu căng, cô luôn mỉm cười với anh. Tất cả những điều này khiến Heveto bắt đầu tin rằng cô thật sự yêu anh.

Heveto không từ chối tình yêu. Ngược lại, anh cần nhiều tình yêu hơn để lấp đầy sự thiếu thốn suốt bao năm qua.

Con người luôn tham lam, dù là trước tiền bạc, quyền lực, hay tình cảm. Khi anh không còn cảm thấy đủ với việc gặp gỡ cô và đưa cô vào cuộc sống mình, anh bắt đầu theo dõi mọi hành động của cô suốt 24 giờ.

Cô ngồi thẫn thờ trong quán cà phê bên đường nửa tiếng, cô cầm một bó hoa hướng dương đi ra từ tiệm hoa, cô cho hai con mèo hoang ăn trong con hẻm nhỏ…

Càng biết nhiều thông tin về cô, anh càng giống như một con thú dữ ẩn mình trong vùng đất ẩm thấp tối tăm, toàn thân dính đầy chất nhầy ghê tởm, kẽ tay đầy bùn lầy bẩn thỉu, thậm chí ngay cả hơi thở cũng toàn là độc khí bẩn thỉu.

Rõ ràng, rõ ràng là anh đã theo dõi tất cả mọi thứ về cô, nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn được sự khát khao trong lòng.

Heveto chắc chắn rằng sẽ có một ngày anh nhốt cô lại, hoàn toàn biến cô thành của riêng mình. Trong một căn phòng tối không ai nhìn thấy, khiến cô chỉ có thể mỉm cười với anh, nói chuyện với anh, nổi giận với anh.

Cặp còng tay này là thứ Heveto đã chuẩn bị từ lâu, được làm riêng cho Châu Chi Mai, màu hồng mà cô yêu thích. Chỉ là, nơi vốn dùng để khóa tay giờ lại khóa ở mắt cá chân của cô.

Đi rồi, lại quay về?

Cô thực sự nghĩ rằng anh sẽ còn tin vào những lời dối trá này của cô sao?

Từ đầu đến cuối, Heveto chưa bao giờ tin vào bất kỳ lời nào của Châu Chi Mai. Anh biết rõ hơn ai hết rằng cô còn giấu giếm rất nhiều chuyện. Cô dùng những nụ hôn ngọt ngào nhất để dẫn dụ anh, cuối cùng lại cho anh một đòn chí mạng.

Cô nói yêu anh, nhưng rốt cuộc lại khiến anh nghi ngờ liệu tình yêu này là thật hay giả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!