Bầu trời trong xanh không gợn mây, biển cả mênh mông vô tận.
Lâu đài cổ tọa lạc trên vách đá cheo leo, công trình kiên cố theo phong cách Gothic, mang trong mình lịch sử hàng trăm năm. Ban đầu, lâu đài không phải được xây dựng để hưởng thụ, mà để chống lại các cuộc tấn công xâm lược từ bên ngoài. Và lâu đài cổ kính có tên là Lybessa này còn gắn liền với một truyền thuyết đẹp.
Tương truyền vào cuối thế kỷ XVIII, khi quốc vương Edgar trị vì, trong nước ngoài nước đều loạn lạc. Edgar vì yêu thương vợ mà bỏ ra gần mười năm, huy động gần nghìn thợ thủ công để xây dựng tòa lâu đài này và đặt tên theo vợ mình, Lybessa. Đây cũng là pháo đài bảo vệ nàng. Đáng tiếc, Lybessa chỉ sống được một năm trong lâu đài rồi qua đời. Một năm sau, Edgar cũng buồn bã mà qua đời theo nàng.
Nếu muốn sở hữu lâu đài này, rõ ràng cần đến tiềm lực tài chính và khả năng lớn. Và chủ nhân hiện tại của lâu đài chính là Heveto.
Lâu đài đã trải qua trăm năm bị thời gian bào mòn, trên tường thành vẫn còn lưu lại nhiều dấu vết chiến tranh khi xưa. Dưới ánh chiều tà, những vết tích dày đặc này dường như làm thời gian đảo ngược, khiến ngày cũ hiện về.
Ngày nay, khi đứng trên đỉnh cao nhất của lâu đài, không còn thấy khói trắng và những cuộc giao tranh khốc liệt, mà chỉ còn cảnh trời biển bao la đẹp đến nao lòng.
Châu Chi Mai đang đứng ở vị trí này, vách đá cao khoảng hai trăm mét, đúng như lời Heveto nói trước khi đến. Dưới chân cô là vách núi và những con sóng cuộn trào, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.
Gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn, làm tóc Châu Chi Mai rối tung. Cô đơn giản búi tóc lại thành một búi tròn. Cô đã nằm dưới ô dù ngủ suốt nửa ngày, tỉnh dậy rồi ngẩn ngơ thêm nửa giờ nữa. Ban đầu cảnh sắc trước mắt khiến cô thấy choáng ngợp, nhưng nhìn lâu rồi cũng chỉ như vậy. Bên tai là tiếng sóng vỗ dạt dào, trên bầu trời thỉnh thoảng có vài chú chim biển không tên bay qua, kêu ríu rít.
Lâu đài rất lớn, phòng lại càng nhiều không đếm xuể. Châu Chi Mai được sắp xếp ở căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất. Mở cửa ra là một ban công siêu rộng, có ghế nằm và ô dù để ngắm biển và tận hưởng gió mát.
Đây là vùng Nam Tân Châu thuộc nước M, quanh năm nắng ấm. Dù là mùa đông, nhiệt độ ban ngày vẫn vào khoảng 80°F, nhưng nhiệt độ giữa ngày và đêm lại chênh lệch khá lớn.
Cho đến lúc hoàng hôn, mặt trời từ từ hạ xuống, bầu trời xanh như được ai đó châm lửa, biến thành sắc cam đỏ rực. Ánh chiều tà và biển nước hòa quyện làm một, đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Đúng vào thời điểm này, Châu Chi Mai nghe thấy cửa phòng mở, có người bước vào. Cô biết đó là ai nên không thay đổi sắc mặt, vẫn nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt.
"Trời lạnh rồi, vào đi." Giọng trầm thấp của Heveto vang lên từ phía sau lưng Châu Chi Mai, nhưng cô làm như không nghe thấy, vẫn bất động.
Hôm nay là ngày thứ ba ở lâu đài, dù Giáng sinh này chẳng mang chút không khí lễ hội nào, nhưng nó cũng đã qua đi. Châu Chi Mai vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng mình, phạm vi hoạt động chỉ có ban công và giường, cứ như vậy ba điểm một đường thẳng. May mắn thay, Heveto rất ít khi đến làm phiền cô, nên cô có thể thảnh thơi mà ngẩn ngơ.
Châu Chi Mai không thể chắc chắn Heveto sẽ phát cuồng lúc nào. Cũng giống như lần trên máy bay riêng, anh ép cô ngồi trên đùi mình. Đôi tay anh từ đầu đến cuối không chịu yên, cứ như nhào nặn bột mà nhào nắn cô, vu. ốt ve không ngừng.
Cô từ chối nụ hôn của anh, anh liền dùng lòng bàn tay thay thế môi, từng chút từng chút lướt trên làn da của cô. Những nơi anh chạm qua giống như để lại từng đốm lửa nhỏ khiến làn da cô nóng rực.
Điều quan trọng là, điều quan trọng là Châu Chi Mai không tài nào cưỡng lại được mà mềm nhũn trên người anh. Anh cố tình dùng cà vạt trói hai tay cô lại, khiến cô không thể né tránh, cũng không thể đẩy ra.
Cô tựa vào ngực hắn, bị anh xoa nắn đến toàn tanh mềm nhũn, tim đập loạn nhịp.
Khi đó, Châu Chi Mai mặc một chiếc váy dài ngang gối, thậm chí bên trong còn không mặc quần tất, đủ để hiểu tình huống tệ đến mức nào. Hơi thở quyến rũ của anh phả vào tai cô, ngón tay ác ý đó dọc theo viền ngoài mà vẽ vòng tròn, muốn vào nhưng không vào mà cứ m. ơn tr. ớn.
Đã có lúc, Châu Chi Mai thật sự muốn bất chấp mà ngồi lên người Heveto để hưởng thụ trước rồi tính sau, nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng d. ục vọ. ng, kiềm chế đến cực khổ.
Cảm nhận được bước chân sau lưng đang tiến gần hơn từng chút, cho đến khi bàn tay lớn chạm vào đuôi tóc cô, cô như bị điện giật bật dậy, tránh xa khỏi Heveto.
Cô đâu phải kiểu ni cô lạnh lùng, chắc chắn sẽ có lúc không chịu nổi cám dỗ. Thật phiền phức, không thể đừng chọc ghẹo cô được sao?
Rõ ràng, hôm nay Heveto ăn mặc rất phong độ. Anh vốn đã luôn chỉnh chu, đến cả ngọn tóc cũng toát lên cảm giác quý phái. Một bộ trang phục giản dị nhưng ẩn chứa thiết kế tinh tế, nhờ dáng người cân đối mà mặc kiểu gì cũng không tệ. Gió biển thổi tung tà áo của anh, làm một phần dính sát vào eo thon, nổi bật lên bờ vai rộng.
Nghe vậy, Heveto đút hai tay vào túi, ánh mắt hạ thấp, đôi mày khẽ nhuốm vẻ giận.
"Lại đây." Anh chậm rãi bước chân, hướng về phía cô.
Châu Chi Mai theo bản năng lùi một bước, lạnh lùng nói với Heveto: "Đừng qua đây."
Nhưng Heveto nào để cô toại nguyện, anh cứ mang theo khí thế đáng sợ mà tiến tới, làm cho cô trong không gian nhỏ hẹp này không thể lùi được nữa. Đẩy con thỏ vào đường cùng, nó cũng cắn người, huống hồ cô là một con cáo ranh mãnh.
Châu Chi Mai tựa lưng vào lan can đá, sau lưng là vực sâu. Cô chống tay lên lan can, nhìn Heveto đang tiến lại gần mình: "Anh bước tới nữa, tôi sẽ nhảy xuống."
"Vậy sao?" Heveto nhếch môi, như nghe được chuyện cười, đáy mắt vừa giễu cợt vừa châm biếm, "Em dám nhảy không?"
Đương nhiên là không dám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!