Chương 37: (Vô Đề)

Ba ngày liền Phái Tân liên tục hứng những trận tuyết lớn, bệnh cảm của Châu Chi Mai cũng càng lúc càng trầm trọng. Ban đầu chỉ là ho, sau đó chuyển thành viêm phổi, sốt cao không hạ.

Châu Chi Mai đành bất lực, cô đeo khẩu trang y tế, cố gắng tránh xa Heveto.

"Đừng lại gần em, cẩn thận anh cũng sẽ bị lây." Cô chân thành nhắc nhở.

Heveto dường như bẩm sinh là người cứng đầu, hoàn toàn không bận tâm, anh tháo khẩu trang của Châu Chi Mai, dùng mu bàn tay áp lên trán cô, vẫn nóng bỏnbỏng.

Lúc đầu là sốt nhẹ, cô uống thuốc hạ sốt và vitamin C, nhưng đến nửa đêm lại bắt đầu sốt cao.

Heveto châm biếm bằng vẻ mặt lạnh nhạt: "Hối hận chưa?"

Đây chính là hậu quả của việc tiếp cận một gã đàn ông bẩn thỉu.

Châu Chi Mai hoàn toàn không hiểu Heveto đang nói gì, dứt khoát không đáp lại anh, mãi sau cô mới nhận ra anh đang ám chỉ Gosse.

Trong mắt Châu Chi Mai, Gosse tốt hơn nhiều so với Heveto – kẻ tính khí thất thường này. Dù là lãnh đạo cấp cao trong công ty, Gosse không tỏ ra kiêu ngạo, thái độ với người khác lại rất hòa nhã. Ít nhất, đứng bên cạnh Gosse, cô cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, chứ không phải lúc nào cũng phải cẩn trọng như khi ở bên Heveto.

Tuyết bên ngoài vẫn chưa tan. Thực ra Châu Chi Mai có ý định ra ngoài nghịch tuyết, nhưng Heveto kiên quyết không đồng ý. Không có điện thoại để chơi, cô chỉ biết nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, trông chẳng khác nào một con búp bê mất sức sống.

Cô bị kẹt trong căn biệt thự trống trải này, thêm nữa, Heveto luôn túc trực bên cạnh, thường xuyên kiểm tra nhiệt độ của cô khiến cô không thể đi đâu được.

Nhiều lần khi Heveto vào thăm, cô vẫn nằm nghiêng trên giường, hướng mặt về phía cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Sau đ, anh mang cho cô một thiết bị điện tử mới, thậm chí còn đặt cả máy chiếu trong phòng nhưng cô chẳng hứng thú chút nào.

Giờ đây, Châu Chi Mai chẳng còn tâm trí để vui chơi, cô chỉ nghĩ cách rời khỏi Heveto.

Anh quản lý cô quá chặt.

Có thể do bệnh, đầu óc cô lúc này như mớ hỗn độn, tạm thời không nghĩ ra được gì.

Một lợi ích của việc bệnh là Heveto sẽ không chạm vào cô.

Tối hôm đầu tiên đến biệt thự, anh đã hành hạ cô suốt đêm. Dù không bắt cô làm gì nặng nhọc, nhưng cũng khiến cô không thể ngủ yên.

Khi bác sĩ Hansen mang theo hộp thuốc đến biệt thự, Châu Chi Mai đang sốt cao mê man.

"Anh tưởng mình là bác sĩ thật sao? Uống vài viên hạ sốt với vitamin C là xong? Thế thì cần gì đến chúng tôi? Nếu anh tài giỏi như vậy, sao còn gọi tôi đến?"

"Im miệng. Nếu không muốn thấy bình minh ngày mai, tôi có thể cho anh toại nguyện."

Mơ màng, Châu Chi Mai dường như nghe thấy giọng của bác sĩ Hansen. Cô từ từ mở mắt ra, thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Heveto, và vẻ tức giận đến đỏ bừng mặt của bác sĩ Hansen.

Bác sĩ Hansen mặc đồ ngủ, trông như bị ai đó kéo khỏi giấc ngủ, mái tóc đã lưa thưa của ông càng thêm rối bời.

Nhìn dáng vẻ bác sĩ Hansen, Châu Chi Mai không nhịn được cười. Toàn thân cô vẫn yếu ớt, hai gò má đỏ bừng vì sốt cao.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi đổ bệnh, cô mỉm cười trước mặt Heveto, nhưng nụ cười không dành cho anh.

"Chào ông, Hansen." Châu Chi Mai lên tiếng chào, cố gắng ngồi dậy. Nhưng Heveto đã giữ vai cô lại, bắt cô nằm yên.

Hansen nhìn cô với ánh mắt thương cảm: "Cô Bunny tội nghiệp, nhìn xem Heveto đã hành hạ cô thành cái dạng gì!"

Châu Chi Mai lắc đầu: "Là do tôi quá yếu thôi."

"Đừng đùa nữa. Lần trước bị bắn, lần này lại bị viêm phổi sốt cao, ở bên anh ta quá nguy hiểm rồi." Hansen chẳng nể nang gì mà châm chọc ngay trước mặt.

Hiếm khi Heveto không nói gì, chỉ nhìn Châu Chi Mai. Trong đôi mắt phức tạp ấy hiếm thấy chút thương cảm.

Hansen nói với cô: "Cưng à, nếu muốn nhanh khỏi, tôi có thể tiêm kháng sinh cho cô, vì cô đã bị viêm phổi nặng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!