Dưới ánh sáng vàng ấm của phòng tắm, Châu Chi Mai bị buộc phải quỳ trên nền gạch cứng. Cô cảm nhận rõ ràng đầu gối mình có chút đau nhức.
Vốn đã là người có làn da mịn màng, lúc ngã trong tuyết cô đã cảm thấy đau, bây giờ cảm giác ấy càng rõ ràng hơn.
"Ôi…" Cô đau đến mức nhíu mày.
Cùng lúc đó, Heveto cũng cúi đầu nhìn đầu gối của cô.
Trái ngược hoàn toàn với Châu Chi Mai, quần áo trên người Heveto ướt sũng nhưng vẫn bám sát vào cơ thể, vải vóc được tấm lưng thẳng tắp nâng đỡ, thậm chí còn khiến anh trông nổi bật hơn cả khi không mặc gì.
Châu Chi Mai vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với ánh nhìn sắc lạnh của anh, tựa như muốn in thẳng vào mặt cô, cô cắn răng quay đầu đi, đôi môi mím chặt.
Bất kể là khi nào, Heveto chưa từng ép buộc cô. Trong chuyện này, anh dường như luôn để cho cô tự lựa chọn, bởi anh ghét sự miễn cưỡng.
Nhưng giờ đây, anh lại để cô dùng miệng.
Heveto đương nhiên biết Châu Chi Mai không muốn. Thực ra, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưỡng ép cô. Ngay cả lần đầu tiên, anh chỉ ngồi trên ghế sofa, nhìn cô, giao quyền quyết định cho cô, để cô chủ động bò lên người anh. Chỉ cần cô tỏ ra do dự hoặc phản kháng, anh sẽ để John đưa cô đi ngay.
Những ngón tay dài của Heveto lướt nhẹ trên gương mặt Châu Chi Mai, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô. Đôi môi hồng nhạt như cánh hoa rực rỡ, là kết quả của ba năm anh nuôi dưỡng.
Phần da thô ráp trên đầu ngón tay anh mơn man đôi môi cô, anh nhìn xuống cô từ trên cao.
Nhưng những đứa trẻ không ngoan thì luôn cần được dạy dỗ để nhớ kỹ bài học, đúng không?
Nỗi nhục nhã, sự căm phẫn, và cả sự tủi hổ đan xen trong đầu Châu Chi Mai, ý chí mong manh của cô dường như sắp bị phá vỡ, chỉ cách bờ vực điên loạn một bước chân.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô chắc chắn sẽ không tự dấn thân vào cuộc chơi với Heveto.
Nhưng trên đời này, không có nếu như.
Nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt Châu Chi Mai, cô không cam lòng, đưa tay gạt mạnh chúng đi.
Những gì đã xảy ra trong quá khứ, đều là lỗi của cô, gieo nhân nào, gặt quả ấy, chẳng trách được ai.
"Chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ không ép em." Heveto chầm chậm cúi xuống, đôi mắt xanh thẫm như được phủ thêm một lớp sương, ánh lên chút hơi ấm, "Bunny, chỉ cần em cầu xin anh."
Ngón tay của Heveto vẫn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi Châu Chi Mai, thậm chí còn dùng lực cạy mở hàm răng cô, để đầu ngón tay chơi đùa với đầu lưỡi.
Nước bọt từ khóe miệng Châu Chi Mai chảy xuống, hòa lẫn vào dòng nước ấm, hoàn toàn không thể kiểm soát. Cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, bị Heveto tùy ý thao túng.
Nhưng cô không muốn như vậy, cô không thể cam chịu, cô phải giữ lấy lý trí, cô nhất định phải phản kháng.
Vì thế, khi Heveto đang nghịch ngợm đầu lưỡi của cô bằng ngón tay, Châu Chi Mai lập tức cắn mạnh.
Nếu có thể, cô hoàn toàn có thể cắn đứt ngón tay anh.
Rất nhanh, vị tanh của máu lan trên đầu lưỡi Châu Chi Mai, cô nhíu mày nhìn Heveto.
Người bị cắn dường như không hề cảm thấy đau, ngược lại, trên mặt anh hiện lên một nụ cười.
"Đây là cách em cầu xin anh?" Heveto không giận mà cười, dường như thật sự bị cô chọc cười, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn.
Chết thì chết.
Châu Chi Mai không bận tâm nữa, cô cắn mạnh ngón tay của Heveto, như một con thú nhỏ điên cuồng, sẵn sàng chơi tới cùng.
"Chậc…"
Hơi thở của Heveto trở nên nặng nề, như thể nơi bị cắn không phải đau đớn mà lại là một loại kích thích khó cưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!