Heveto trong khoảng thời gian này đã học được cách ngủ chung giường với Châu Chi Mai.
Thành thật mà nói, tư thế ngủ của Châu Chi Mai không được tốt lắm. Cô thích đá chăn, dễ nói mớ, thích chiếm trọn cả cái giường. Có thể giây trước đầu cô còn đặt trên gối, nhưng giây sau đã lăn xuống tận cuối giường, hệt như đang biểu diễn xiếc.
Chiếc giường này vì có Châu Chi Mai mà không gian trở nên chật chội, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự mềm mại và thoải mái của nó.
Ở một mức độ nào đó, sự xuất hiện của cô khiến Heveto cảm nhận được một loại thỏa mãn chưa từng có.
Anh thích ngắm nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của cô. Vì giường đủ lớn, nên cũng có thể dung nạp tư thế ngủ lộn xộn ấy. Hầu hết thời gian, anh chỉ cần ôm cô chặt vào lòng, để cơ thể mềm mại của cô áp sát vào ngực mình, cuộn tròn trong vòng tay anh. Như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.
Mỗi khi tỉnh dậy, Heveto luôn cảm nhận được hơi thở ấm áp bên cạnh mình, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trái tim, làm tê dại cả lồng ng. ực. Châu Chi Mai dường như coi anh là một con gấu bông trên giường, giống như một loài không xương, tay chân quấn chặt lấy anh. Cô thích đặt chân lên eo anh, hơi thở phả vào cổ anh, nửa tỉnh nửa mê mà rúc tới rúc lui.
Heveto tự hỏi, trên đời này sao lại có một thứ gì đó mềm mại đến vậy? Khiến anh như đang chìm trong đám mây bông, không nỡ rời khỏi giường.
Trước đây, Heveto chưa bao giờ có thói quen nằm nướng. Từ nhỏ đến lớn, giấc ngủ của anh không được sâu, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Không chỉ vậy, anh dường như ngủ ít hơn hẳn so với người bình thường.
Lần đầu tiên ngủ chung với Châu Chi Mai, Heveto gần như thức trắng cả đêm. Khi ấy cô bị sốt, trông yếu ớt đến mức như thể có thể ngã gục bất cứ lúc nào, mong manh dễ vỡ.
Mặc dù đêm đó Heveto không ngủ được, nhưng không phải là không thu hoạch được gì. Anh rất hài lòng khi nhìn cô cuộn tròn trong lòng mình, coi anh là chỗ dựa duy nhất, bám chặt không rời.
Nhiều chuyện đều cần có một quá trình thích nghi. Giống như cô cần phải làm quen với kích thước của anh, nuốt trọn từng chút một, rồi mới có thể cảm nhận được sự lấp đầy hoàn toàn.
Vào một đêm nào đó trong chuyến công tác ở Trung Quốc, bất giác Heveto nảy ra một ý nghĩ, nếu như lúc này cô đang nằm bên cạnh anh, có lẽ đó sẽ là một đêm tuyệt vời.
Giờ đây, cô mèo nhỏ trong lòng anh rõ ràng không có ý định rời giường. Vết thương trên vai cô vẫn chưa lành hẳn, cộng thêm chuyện đang đến kỳ kinh nguyệt, cô cần ngủ nhiều hơn để phục hồi thể lực.
Cô không dậy mà ngược lại còn ôm chặt eo anh, giọng nói mềm mại thì thầm: "Anh dậy sớm vậy sao?"
Sớm ư?
Mùa đông ở thành phố Phái Tân đã đến, mặt trời mọc vào khoảng sáu giờ sáng. Thông thường, Heveto sẽ thức dậy đúng vào lúc mặt trời mọc. Cuộc sống và công việc của anh được sắp xếp rất quy củ: mỗi sáng anh tập thể dục một tiếng đồng hồ, đồng thời cập nhật tin tức thế giới, sau đó rửa mặt, ăn sáng, xử lý email. Khoảng tám giờ, anh sẽ đến công ty. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày anh đều đến các công ty con khác nhau thuộc tập đoàn QC, gần như lịch trình lúc nào cũng kín mít.
Thời gian gần đây, Heveto thường phải đợi đến bảy giờ mới nhẹ nhàng gỡ tay Châu Chi Mai khỏi eo mình.
Anh cho phép bản thân ngủ thêm một tiếng cùng cô.
Châu Chi Mai không thể hiểu được quan niệm sống của Heveto. Nếu đổi lại là cô, khi đã có tự do tài chính, tại sao không để bản thân sống thoải mái hơn? Muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi, muốn làm gì thì làm, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng dù không thể đồng cảm, cô cũng không chỉ trích cách sống của anh. Cùng lắm chỉ là như một con mèo nhỏ lười biếng, vừa nằm nướng trên giường, vừa bám lấy anh.
Dậy muộn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Châu Chi Mai thích ôm Heveto khi ngủ. Trên người anh không chỉ ấm áp, mà cơ bắp còn săn chắc, đàn hồi. Ngủ bên cạnh anh khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cảm giác an toàn ấy chân thực đến mức chỉ cần có anh ở đây, cô chẳng cần lo lắng gì về việc sẽ có kẻ xấu đột nhập vào nhà. Hơn nữa, dương khí trên người anh rất mạnh, dường như mọi tà ma yêu quái đều không dám đến gần.
Heveto có rất nhiều công việc phải giải quyết, nhưng vì muốn "chăm sóc" Châu Chi Mai, anh đã chuyển địa điểm làm việc về thư phòng tại nhà. Chỉ cần từ thư phòng bước ra vài bước, anh có thể nhìn thấy Châu Chi Mai đang ngồi trong phòng khách.
Tất nhiên, trên màn hình trong thư phòng cũng có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Lúc thì ngồi, lúc thì nằm, lúc lại đứng. Khi ngồi thì gác một chân lên tay vịn ghế sofa, nửa người nghiêng sang một bên. Khi nằm thì nửa thân trên ở dưới sàn, còn hai chân lại gác lên sofa. Khi đứng thì vừa vươn vai, vừa thực hiện mấy động tác thể dục kỳ lạ.
Giống hệt như một đứa trẻ hiếu động.
Bộ phim truyền hình dài 78 tập, Châu Chi Mai đã xem hết toàn bộ không sót tập nào. Sau đó, cô bắt đầu tìm một số việc khác để làm cho khỏi nhàm chán.
Nhiệm vụ thiết kế mà Penn giao vẫn còn rất nhiều phần chưa hoàn thành. Châu Chi Mai tìm giấy bút, nằm sấp trên sàn, hai chân khẽ đung đưa, bắt đầu suy nghĩ ý tưởng.
Cô rất thích cảm giác được sống trong căn hộ penthouse này. Không gian đủ rộng, môi trường đủ tốt, ăn ngon, ngủ ngon, có thể khiến người ta quên hết mọi phiền não. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, thường sẽ không có nhiều cảm hứng sáng tạo.
Sáng tạo là một tia chớp lóe lên trong khoảnh khắc, cũng cần một chút thiên phú bẩm sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!