Chương 2: Buổi tiệc

Khu biệt thự riêng ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố Phái Tân, thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ dễ chịu. Nơi này cách xa trung tâm thành phố, có hơn trăm mẫu cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, trải dài đến tận chân trời, hòa cùng với bầu trời rộng lớn, tạo nên một khung cảnh khoáng đạt.

Sau khi hoàn thành một quãng đường dài chạy bộ đến đầm đìa mồ hôi, Heveto bước vào phòng tắm. Một lúc sau, anh khoác lên người chiếc áo choàng tắm trắng cao cấp, chậm rãi bước ra khỏi phòng, tiện tay cầm ly soda trên quầy bar.

Dây thắt lưng áo choàng chỉ buộc hờ hững, mỗi bước chân lại khiến phần ngực rắn chắc thấp thoáng hiện ra dưới lớp vải, lộ ra vài vệt đỏ mờ nhạt. Bước đi của anh không nhanh không chậm, giống như một con dã thú ẩn nấp trong rừng sâu, lặng lẽ xuất hiện, dù không nhìn thấy anh, vẫn có thể cảm nhận được luồng khí áp đầy uy lực. Cho đến khi bóng dáng anh xuất hiện giữa ánh sáng và bóng tối, những đường nét sắc sảo như điêu khắc của gương mặt đắm chìm trong ánh nắng, mới thoáng lộ ra chút hơi ấm.

Heveto ngửa đầu uống cạn ly nước, rồi thản nhiên mở điện thoại.

Châu Chi Mai: "Huhuhu, em thật đáng thương, tối qua bị anh hành hạ cả đêm, sáng nay lại còn phải chạy đến studio làm việc theo lệnh của sếp. Hay là anh mua luôn ERE đi, như vậy em sẽ không phải đi làm nữa, đúng không?"

Giọng nói của Châu Chi Mai được cố ý biến tấu, mềm mại và ngọt ngào, hoàn toàn khác với giọng điệu ngày thường của cô. Giống như đang làm nũng nhưng lại không quá phô trương, nắm bắt được điểm dừng vừa đủ.

Nghe vậy, Heveto khẽ cười. 

Ánh nắng chói chang khiến anh hơi nheo mắt, dù là con lai, nhưng đôi mắt anh lại mang màu xanh thuần khiết, dưới ánh mặt trời, đôi mắt ấy sâu thẳm như đại dương không đáy. Gương mặt anh lộ rõ từng đường nét hoàn mỹ, ngay cả khi không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn sắc sảo đến mức hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc chuẩn mực.

Tin nhắn thoại của Châu Chi Mai vẫn tiếp tục: "Honey, anh thật là xấu xa, không chịu ngủ cùng em, làm em thấy trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo biết bao. Sáng nay thức dậy không thấy anh đâu, em còn tưởng anh bỏ đi rồi. Anh biết không? Ở trong căn biệt thự rộng lớn như thế, một mình em thật sự rất sợ hãi."

Giọng cô mềm mại, dịu dàng, như thể đang nằm trước mặt anh, chủ động tách đôi chân thon dài, ánh mắt ướt át, cắn nhẹ bờ môi, khoác lên vẻ ngây thơ nhưng lại nói ra những lời kh. iêu g. ợi.

Heveto vốn đã định dành trọn cuối tuần này để ở bên Châu Chi Mai. Tối qua, anh còn đặc biệt dặn cô rằng hôm nay sẽ đưa cô đến khu săn bắn tư nhân gần đây.

Nhưng theo tình hình hiện tại, rất rõ ràng là anh đã bị cho leo cây.

Châu Chi Mai: "Anh đã từng nói rồi đấy nhé, con người không thể không có công việc, nếu không thì chẳng khác gì đồ bỏ đi. Đợi em làm xong sẽ đến bù đắp cho anh, chịu không?"

Cùng lúc đó, trợ lý của Heveto xuất hiện trước cửa, gõ nhẹ rồi nói: "Tiểu thư Bonnie đã bắt xe đến studio ERE. Trên đường đi, cô ấy ghé vào một quầy hàng rong bên đường mua một suất hotdog và một ly cà phê."

Heveto không đáp lời, sắc mặt u ám, ném điện thoại sang một bên.

Lý Mỹ Na ngủ một mạch tận bốn tiếng đồng hồ, cô thật sự quá mệt mỏi, hôm qua gần như thức trắng đêm. Khi tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, liền thấy Châu Chi Mai đang bận rộn một cách trật tự, mọi thứ đều được cô sắp xếp gọn gàng, chỉn chu.

Khuôn mặt của Châu Chi Mai có lẽ là gương mặt đẹp nhất trong số những người Á Đông mà Lý Mỹ Na từng gặp. Đường nét sắc sảo nhưng không quá sắc bén như người phương Tây. Đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ quyến rũ, sống mũi cao thanh tú, nối liền với phần xương chân mày. Khi làm việc, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, vài sợi tóc mái rơi xuống bên má, cô tiện tay vén nhẹ ra sau tai.

Lúc này ở nước M đã là mùa thu, ánh nắng vàng rực nhưng không chói chang, giống như con người của Châu Chi Mai vậy, tạo cảm giác dễ chịu mà không gay gắt.

Lý Mỹ Na uống một ngụm nước rồi nhanh chóng đến hỗ trợ Châu Chi Mai tiếp tục công việc.

Trợ lý thiết kế của ERE không phải công việc mà ai cũng có thể làm. Nhưng nếu bây giờ họ từ chức, e rằng đã có hàng dài ứng viên xếp hàng chờ đến tận hai dãy phố.

"Đói chưa? Tôi đặt đồ ăn cho cậu rồi đấy." Châu Chi Mai nhanh nhẹn búi mái tóc dài lên thành búi củ tỏi trên đỉnh đầu, chẳng chút bận tâm đến hình tượng của bản thân. "Ăn xong rồi làm tiếp, không cần vội."

Lý Mỹ Na cảm động vô cùng, ôm chầm lấy Châu Chi Mai: "Bonnie, cậu thật là tuyệt vời! Tớ yêu cậu quá đi mất!"

Châu Chi Mai mỉm cười, đôi môi hơi cong lên. Cô thích cảm giác được yêu thương. Từ năm năm trước, khi một thân một mình đến nước M, cô đã không còn người thân hay bạn bè bên cạnh. Trước đây, cô là một tiểu thư kiêu ngạo gây thù chuốc oán khắp nơi, đến khi gia đình xảy ra biến cố lớn, tất cả mọi người đều chỉ đứng nhìn, không một ai đưa tay giúp đỡ.

Bố cô đã sắp xếp mọi thứ, đưa cô ra nước ngoài. Khi ấy cô vẫn còn ngây thơ, cứ tưởng mình chỉ đến nước M để lấy một tấm bằng của một trường đại học hạng bét.

Năm đầu tiên ở nước M, Châu Chi Mai vẫn duy trì cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu, tiêu tiền không có giới hạn, thậm chí còn có một trợ lý người châu Á luôn theo sau. Cho đến khi tài khoản ngân hàng của cô cạn sạch, người trợ lý kia không chỉ phản bội mà còn nhân cơ hội giẫm đạp cô xuống. Tức giận, cô liền lấy cây kem trong tay mà úp thẳng vào mặt kẻ đó để trút giận.

Việc cô có thể vào làm tại ERE, không biết là trớ trêu hay may mắn. Trước kia, khi bước vào cửa hàng ERE, cô từng kiêu ngạo đến mức không thèm nhìn giá khi mua đồ. Một tiểu thư chuyên săn lùng hàng hiệu, nắm rõ từng ưu nhược điểm của các thương hiệu cao cấp, lúc phỏng vấn đã có thể đối đáp trơn tru.

Cô từng học chuyên ngành thiết kế thời trang và từng tuyên bố đầy khí thế rằng mình sẽ tạo ra thương hiệu xa xỉ của riêng mình, đưa văn hóa Trung Hoa vào các thiết kế.

Còn bây giờ… dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.

Công việc hiện tại không phải quá khó, nhưng cần sự cẩn trọng tuyệt đối cùng với lòng kiên nhẫn vô hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!