*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Châu Chi Mai vừa chập chờn tỉnh giấc khi chiếc điện thoại đặt dưới gối rung lên, nhưng vì quá kiệt sức nên cô chỉ hé mắt rồi lại nhắm nghiền, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, cô thấy người đàn ông ấy đứng dậy. Anh dựa vào lan can ngoài ban công, dáng người cao ráo, phần thân trên không mảnh vải che phủ. Ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống, lờ mờ soi rõ những đường nét mượt mà trên tấm lưng rộng, cùng những vết đỏ rực chạy dài – dấu tích của đầu ngón tay cào qua.
Vừa thoát ra khỏi dư vị ái ân, trên người anh vẫn phảng phất một vẻ gợi cảm và dịu dàng hiếm thấy. Nếu là sáu tiếng trước, Châu Chi Mai hẳn sẽ bị mê hoặc bởi khuôn ngực rắn chắc cùng những múi bụng sắc nét kia. Nhưng sau ba lần bị kéo vào cơn cuồng nhiệt, cơ thể cô – dù không hẳn yếu đuối – cũng chẳng thể chịu nổi nữa.
Trong khoảnh khắc này, người đàn ông trước mắt chỉ khiến cô cảm thấy phiền phức.
Cô cũng chẳng nhớ rõ anh rời đi lúc nào, nhưng cô biết anh chưa bao giờ có thói quen ngủ lại bên cạnh mình. Mỗi lần khi cuộc vui kết thúc, anh luôn rời đi ngay lập tức.
Không đúng, hôm nay, dường như trước khi đi, anh có ngồi lại bên mép giường một lát. Vì thế trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô mới thoáng thấy trên khuôn ngực rắn rỏi kia chi chít những dấu hôn đỏ thẫm, và không khỏi bất ngờ vì chính mình lại có thể cuồng nhiệt đến vậy.
Thực ra, đúng là cô có chút cố ý. Cô cố tình cắn mạnh hơn, để lại dấu vết rõ ràng trên người anh. Khi nhận ra anh không hề tức giận, cô càng được nước lấn tới.
Trước khi rời đi, anh vỗ nhẹ lên mặt cô, hành động ấy không hẳn dịu dàng, nhưng so với lực tay lúc giữ chặt cô mà vỗ xuống mông, rõ ràng đã nhẹ hơn rất nhiều. Hình như anh còn nói gì đó bên tai cô, nhưng cô không nghe rõ.
Chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này rung lâu hơn, như thể người gọi nhất định không chịu bỏ cuộc.
Không thể chịu nổi, Châu Chi Mai với tay lấy điện thoại từ dưới gối. Là Penn – cấp trên của cô.
Sáng thứ bảy, một vị sếp còn giữ được chút nhân tính.
Nhưng hai điều này đi chung với nhau, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô nhăn mặt đầy u oán rồi miễn cưỡng bắt máy.
"Bonnie, đã bảy giờ rồi, sao tôi vẫn chưa thấy cô đâu?" Penn nhẫn nại hỏi.
Châu Chi Mai vẫn còn chút mơ màng, giọng nói mang theo chút mũi nghẹt: "Có chuyện gì vậy?"
Penn đáp: "Tôi nhắn tin cho cô lúc một giờ sáng, cô không thấy à?"
Một giờ sáng?
Khi đó, có lẽ cô đang bị ép vào lan can ngoài ban công.
Tháng mười ở nước M, đêm khuya sương lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh, lạnh đến mức da gà nổi khắp người. Để kiếm tìm hơi ấm duy nhất, cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông phía sau.
"Xin lỗi, tôi hơi cảm." Cô nhanh chóng nhận lỗi, giọng nói đầy thành khẩn.
Penn nói: "Được rồi, mau đến đây."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Châu Chi Mai lại lười biếng nằm ì trên giường thêm năm phút rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Căn biệt thự này là nơi cô đến lần đầu tiên, tọa lạc ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố Phái Tân.
Tính ra, từ lúc ngủ đến khi thức dậy, cô chỉ mới nghỉ ngơi được ba tiếng đồng hồ. Cả cơ thể lẫn đầu óc vẫn còn trong trạng thái chưa sẵn sàng hoạt động.
Hôm nay là thứ bảy, vốn dĩ phải là ngày nghỉ của cô.
Bước ra ngoài ban công, Châu Chi Mai chợt khựng lại.
Hóa ra, cũng một vị trí ấy, cảnh sắc ban đêm và ban ngày lại khác biệt đến vậy.
Ban đêm chỉ có thể thấy những ánh đèn mờ ảo le lói, còn bây giờ trước mắt cô là một vùng đồng cỏ xanh bát ngát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!