Tống Chu gật đầu, "Bây giờ nghe tôi nói được rồi chứ."
Thi Phong: "Ừ."
Nói một cách nghiêm khắc, Thi Phong cũng không phải một cố vấn tâm lí chuyên nghiệp.
Công việc này là làm thêm, giá tiền không cao như những người cố vấn chuyên nghiệp khác.
Cơ bản bạn sẽ không gặp được mấy người bình thường trong nghề này, Thi Phong sớm ý thức được điều này.
Nhưng… Nói như thế nào đây, trong những người không bình thường ấy, Tống Chu là người duy nhất có thể sánh ngang với Mạc Nghịch.
Anh cũng là người giống như Mạc Nghịch, có suy nghĩ mà người bình thường căn bản không theo kịp.
May mà Thi Phong đã có kinh nghiệm với chuyện này từ Mạc Nghịch, nên lúc đối mặt với Tống Chu, thật là thuận buồm xuôi gió.
Lời ít mà ý nhiều, Tống Chu mười mấy phút đã kể xong chuyện của mình.
Thi Phong im lặng nghe Tống Chu nói.
Cô hỏi Tống Chu: "Sao anh biết cô ấy còn cảm giác với anh?"
Tống Chu nhìn chằm chằm mặt bàn, ánh mắt kiên định: "Bởi vì tôi là người xứng đáng ở cùng với cô ấy nhất trên thế giới này."
Tống Chu là người mắc chứng rối loạn nhân cách Paranoia.
Bị người như vậy thích, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cuối cùng Thi Phong vẫn đồng ý yêu cầu của Tống Chu. Giống như Lâm Tăng nói, cô nên cho mình quyền mở rộng vòng giao thiệp, như vậy, mới có thể bắt đầu cuộc sống mới được.
Nếu như đã quyết định, tốt nhất nên làm ngay bây giờ.
Thi Phong đứng lên, vươn tay ra với Tống Chu: "Vậy thì chúc chúng ta, hợp tác vui vẻ."
Tống Chu: "Không cần bắt tay. Nhất định vui vẻ."
Thi Phong cười: "Chúng ta cùng tuổi thật à, tôi luôn thấy anh rất ngây thơ."
Thi Phong còn chưa nói hết, Tống Chu đã đen mặt.
Từ vẻ mặt của anh, Thi Phong hiểu được một điều: Tống Chu không thích người khác nói anh ta ngây thơ.
***
Thi Phong không ngờ Mạc Nghịch vẫn đưa Mạc Nam Kiêu đi học.
Hôm sau, Thi Phong đi làm như thường. Vừa lên tầng, đã thấy Mạc Nghịch dắt tay Mạc Nam Kiêu đi trong hành lang.
Đã rất lâu không thấy, Mạc Nghịch hình như gầy hơn rất nhiều, trông anh vô cùng tiều tụy.
Ngược lại, Mạc Nam Kiêu không thay đổi gì. Thi Phong điều chỉnh tâm trạng, đi đến chào hỏi Mạc Nghịch.
"Dạo này anh khỏe không? Em tưởng anh sẽ không đưa Nam Kiêu đến trường nữa."
Giọng điệu Thi Phong rất bình tĩnh, cứ như những chuyện không vui trước kia chưa từng xảy ra vậy.
Cô không đóng kịch, chỉ là khiến mọi thứ quay về vị trí xuất phát của nó thôi.
Phụ huynh và giáo viên, mối quan hệ của hai người họ, vốn chỉ có vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!