Trẻ con không biết che giấu cảm xúc, thích hay không thích ai đều bộc lộ rất rõ.
Mạc Nam Kiêu rất quý Thi Phong, Mạc Nghịch đã nhìn ra từ sớm.
5 năm nay, Mạc Uyển thường xuyên nhắc anh tìm một người mẹ cho Mạc Nam Kiêu, trước những lời này, Mạc Nghịch toàn là nghe tai trái ra tai phải.
May mà ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh gặp lại Thi Phong sau ngần ấy năm.
Mạc Nghịch cúi người, xoa xoa đầu Mạc Nam Kiêu, "Sau này con phải gọi cô ấy là mẹ."
Mạc Nam Kiêu nhìn Mạc Nghịch, môi giật giật, gọi theo: "Mẹ, mẹ…"
Đây là lần đầu tiên Mạc Nghịch nghe thấy Mạc Nam Kiêu nói, nghe cậu gọi mẹ. Bấy giờ Mạc Nghịch mới ý thức được, Mạc Nam Kiêu còn chưa gọi anh một tiếng "bố" nào.
Nghĩ thế, trong lòng lại thấy xót xa.
***
Thi Phong quay lại rất sớm, cô đi đến chỗ khách sạn lúc trưa mua cho Mạc Nam Kiêu một bát mì nước, rồi chạy đến cửa hàng tiện lợi mua vài món ăn khác.
Toàn bộ quá trình không đến 20 phút.
Sau khi Thi Phong trở lại phòng bệnh, lập tức đi tới trước giường bệnh, đặt đồ ăn lên tủ cạnh đầu giường.
Cô vừa mở nắp, mùi mì nước lập tức tỏa ra.
Thi Phong đưa đũa cho Mạc Nam Kiêu, dịu dàng hỏi cậu: "Nam Kiêu, em có tự ăn được không?"
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, Thi Phong vui vẻ ra mặt, cô giơ ngón tay cái với Mạc Nam Kiêu, nói: "Nam Kiêu của chúng ta giỏi quá."
Khen cậu xong, Thi Phong bèn ôm lấy Mạc Nam Kiêu, chuẩn bị đặt cậu xuống trước bàn.
Mạc Nam Kiêu cao hơn bạn cùng lứa, Thi Phong cố hết sức mới miễn cưỡng bế cậu được.
Lúc bế Mạc Nam Kiêu lên, mặt Thi Phong đã đỏ bừng, chóp mũi toát ra mồ hôi.
Mạc Nghịch thấy Thi Phong mệt như vậy, ôm thẳng Mạc Nam Kiêu từ trong lòng cô ra.
Động tác của Mạc Nghịch làm Thi Phong thấy xấu hổ, cô đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Mạc Nghịch: "Ngượng quá, tôi yếu thật."
Mạc Nghịch hỏi cô: "Bế ra ghế à?"
Thi Phong trả lời: "Vâng, đúng rồi."
Trả lời Mạc Nghịch xong, Thi Phong nhanh chóng quay người lấy mì trên tủ đặt lên bàn.
Mì vừa nấu xong, hơn nữa lại đựng bằng bát nhựa nên rất nóng.
Vừa đặt mì xuống, ngón tay Thi Phong đã bị bỏng đỏ lên.
Cô nắm chặt tay, cố nén đau, dịu dàng dỗ Mạc Nam Kiêu: "Ăn nhanh nào, ăn xong cô dẫn em ra ngoài đi dạo nhé."
Mạc Nam Kiêu không đáp lại, nhưng vẫn nghe lời cầm đũa ăn mì.
…
Thi Phong nhìn Mạc Nam Kiêu ăn mì, cuối cùng cũng yên lòng.
Cô quay đi, đi tới phòng vệ sinh trong phòng bệnh, mở vòi nước, để nước lạnh làm dịu sự nóng rát trên tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!