Hành động của Mạc Nghịch làm Thi Phong giật mình, cô lùi lại theo bản năng, muốn né tránh Mạc Nghịch.
Thi Phong vừa lùi lại, Mạc Nghịch cũng nhích người theo cô, toàn thân áp lên đùi Thi Phong.
Đang lúc Thi Phong không biết làm sao, cửa thang máy mở ra.
Đúng lúc bên ngoài có hai người đàn ông đang đợi thang máy.
Nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, một người đàn ông nhiệt tình hỏi Thi Phong: "Cô gái, có cần báo cảnh sát không?"
Trong mắt họ, hành vi của Mạc Nghịch là hành vi quấy rối tình dục.
Hơn nữa Thi Phong đang mang biểu cảm kinh hãi, tất nhiên họ sẽ nghĩ theo hướng đó.
Nghe thấy câu hỏi đầy quan tâm của người ngoài thang máy, Thi Phong nhanh chóng quay đầu, cô hơi kéo kéo gấu váy, mỉm cười nói với người đàn ông kia: "Cảm ơn ngài, đây là bạn tôi, anh ấy không cẩn thận ngã thôi."
Nói xong câu đó, Thi Phong đỡ Mạc Nghịch đứng dậy.
Trong suốt quá trình đó, Mạc Nghịch không có chút phản ứng nào, để mặc cho Thi Phong kéo mình ra ngoài.
Sau khi ra khỏi thang máy, lại cười nói "cảm ơn" người đàn ông kia lần nữa, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
Mạc Nghịch nhìn thấy, bèn đảo tay nắm lấy cổ tay Thi Phong, kéo cô ra chỗ đậu xe.
Mạc Nghịch đi rất nhanh, Thi Phong phải đi nhanh hơn mới bắt kịp anh.
***
Sau khi bọn họ cùng ngồi xuống ghế sau xe Cayenne, đóng cửa xong, Mạc Nghịch lập tức nhìn chằm chằm Thi Phong.
Hồi đầu Thi Phong bị anh nhìn như vậy còn có thể xấu hổ mất tự nhiên, nhưng bây giờ đã quen rồi, dù bị nhìn nhiều hơn đi chăng nữa, cũng có thể coi như không có gì xảy ra.
Thi Phong nghiêng người, đối mặt với Mạc Nghịch.
Cô mỉm cười, hỏi anh: "Gần đây anh phải chịu áp lực rất lớn à?"
Mạc Nghịch không trả lời ngay, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc như đang thật sự suy ngẫm để trả lời.
Thế nên, Thi Phong kiên nhẫn chờ.
Qua gần ba phút, cuối cùng Mạc Nghịch cũng mở miệng.
"Vì sao lại cười với tất cả mọi người?" Anh hỏi cô.
Thi Phong vốn đang chờ Mạc Nghịch trả lời, không ngờ lại bị Mạc Nghịch hỏi lại, hơn nữa còn là câu hỏi không liên quan như vậy.
Thi Phong ngẩn ra trong chốc lát, nói với Mạc Nghịch: "Bởi vì nụ cười tượng trưng cho sự thân thiện, cho sự chấp nhận, cho khoan dung. Cười với người khác có thể kéo gần khoảng cách, giúp chúng ta dễ dàng nói chuyện hơn."
Mạc Nghịch nói: "… Ồ, hiểu rồi."
Thi Phong cười nhắc nhở Mạc Nghịch: "Vậy anh nên trả lời câu hỏi của tôi đi, như vậy chúng ta mới tiếp tục nói chuyện được."
Mạc Nghịch hỏi: "Vừa rồi em hỏi anh cái gì? Anh không nghe."
Thi Phong kiên nhẫn lặp lại: "Gần đây anh phải chịu áp lực gì lớn à?"
Mạc Nghịch xoa mặt theo thói quen, sau đó dời tầm mắt nhìn chân Thi Phong.
Anh trả lời: "Vẽ ra rác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!