Chương 35: (Vô Đề)

Mặc dù mấy năm nay Lý Viễn Tân không nổi tiếng mấy, nhưng diễn xuất lại có tiếng trong giới, nếu không thì cũng không nhận phim liên tiếp như thế. Hai người diễn thử một lúc, Lý Viễn Tân nhanh chóng phát hiện ra lời thoại của Sở Tích không đủ lực, hơi ngắn, lúc đọc chữ thỉnh thoảng lại thích nuốt âm. Mặc dù diễn viên truyền hình bây giờ đa số đều lồng tiếng, nhưng lời thoại lại có thể nói lên diễn xuất, diễn viên có lời thoại tốt thì diễn xuất chắc chắn sẽ không kém.

"Hồi xưa lúc tôi học ở Học viện hý kịch, đúng bảy giờ sáng là cả lớp đã đến phòng tập để tập thoại, cũng chẳng có bí quyết gì, chỉ tập đọc cho thật lớn, người đứng từ xa vẫn có thể nghe thấy giọng cả lớp tập thoại. Tôi nghĩ cô có thể thử xem sao." Lý Viễn Tân nói.

Sở Tích gật đầu như có điều suy nghĩ.

Lý Viễn Tân, "Tôi còn phát hiện khi cô diễn thỉnh thoảng có chỗ là lạ, ừm, nói thế nào nhỉ, chính là đôi khi cảm giác cô giống một người, có đôi khi lại thấy cô giống một người khác."

Sở Tích "à" một tiếng, kể lại chuyện mình ở nhà xem mấy bộ phim để lấy tư liệu học hỏi người khác diễn yêu phi ra sao.

Lý Viễn Tân nhẹ nhàng gật đầu, "Ra là vậy". Anh ta thấy Sở Tích có vẻ hiếu học hơn mình nghĩ, vì thế sẵn lòng nói thêm với cô, "Bắt chước cũng là một trong những phương pháp diễn xuất, cách này thật ra cũng không tệ, rất có ích, nhưng lúc cô bắt chước người khác cô có từng nghĩ đến, mấy bộ phim mà cô xem, những vai mà cô bắt chước ấy, mặc dù bọn họ đều diễn vai yêu phi, nhưng thật ra ở những bộ phim khác nhau, các nhân vật cũng sẽ có cảnh ngộ và hoàn cảnh khác nhau.

Ví dụ như Đát Kỷ được Nữ Oa giao phó phải diệt Trụ Vương, Dương quý phi khiến Đường Huyền Tông trầm mê tửu sắc, đổ hết sai lầm lên người phụ nữ. Bọn họ vốn dĩ không giống nhau, diễn xuất cũng khác nhau. Cô không thể lấy một điểm ở người này rồi lại lấy một điểm ở người khác rồi chắp vá thành nhân vật của mình được. Cô phải suy nghĩ về nhân vật của mình, cô ấy là người như thế nào? Có gì khác so với những nhân vật kia? Nếu trong kịch bản không nói đến, cô có thể sáng tạo cho nhân vật của mình, tự viết ra câu chuyện của nhân vật, kết hợp với bối cảnh của nhân vật rồi liên hệ với những gì mình đã học được, cách diễn này mới là nhân vật của chính cô."

Lý Viễn Tân nói một hồi dài, Sở Tích khẽ nhếch môi, nghe đến sửng sốt.

Cô đóng phim đã hơn hai năm, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cô những điều này cả.

Mấy đạo diễn trước kia chỉ nói với cô "được được được", "tốt tốt tốt", những diễn viên nổi tiếng hợp tác với cô cũng chỉ nói chuyện khách sáo chứ không thân thiết mấy.

Giống như trong lòng bọn họ đều xem thường loại nữ nghệ sĩ dựa vào đại gia mà đi lên.

Tuy nói "Sư phụ đón vào cửa, tu hành lại dựa vào bản thân", nhưng đầu tiên cô phải có một người sư phụ đón cô vào cửa cái đã. Nếu không thì cho dù cô có cầm trong tay một bản bí kíp võ công, dù tự thân cố gắng mà không có người chỉ dẫn thì cũng sẽ loạn lên giống như ruồi mất đầu.

"Cám ơn, cám ơn đàn anh Lý!" Sở Tích cảm động vô cùng, đứng dậy liên tục cúi người cám ơn. Lý Viễn Tân là diễn viên giỏi từng đóng nhiều phim, cần cù chăm chỉ nhưng mãi cứ bình bình không nổi bật lên, đúng là ông trời không có mắt mà!

Tối hôm đó sau khi trở về, Sở Tích suy nghĩ về nhân vật của mình theo lời dạy của Lý Viễn Tân. Trong phim, Lưu Ly là một nhân vật phản diện, thích nam chính, lợi dụng nam phụ là hôn quân mà làm rất nhiều chuyện xấu. Phần giới thiệu về nhân vật này trong kịch bản chỉ có nhiêu đó, nhưng cô là người diễn vai này, có thể suy nghĩ thêm một chút mà. Sở Tích cắn đầu bút, cô nghĩ con người không ai vừa sinh ra mà đã xấu cả, nói không chừng Lưu Ly từng trải qua tuổi thơ bất hạnh, bị bắt nạt và ức hiếp, thậm chí vì bị người ta ức hiếp đã đánh mất thứ quan trọng nhất của đời mình, cho nên về sau vì không muốn trải qua cuộc sống như thế nữa, nên chỉ cần có cơ hội là nàng ta không từ thủ đoạn muốn trèo lên cao. Nếu người phạm nàng thì nàng buộc phải phạm người, tính cách trở nên vặn vẹo. Mọi người chỉ thấy yêu phi Lưu Ly buông lời gièm pha xúi giục hôn quân giết trung thần, nhưng bọn họ không hề biết mấy ngày trước, lão thần mà nàng bảo hôn quân giết kia đã từng chỉ thẳng mặt Lưu Ly chưa hề làm gì mà mắng nàng tiện phụ họa thủy.

Sở Tích càng nghĩ càng kích động, cầm bút viết câu chuyện về Lưu Ly không ngừng. Bảo sao đạo diễn Trần lại nói nhân vật Lưu Ly này rất phức tạp. Nhân vật này giống như một tảng băng trôi, nội dung trong kịch bản chỉ là phần nổi ở bên ngoài, còn phần chìm bên dưới lại cần diễn viên tự mình lĩnh hội và khai thác nó. Và cách diễn tốt nhất chính là nhập tâm, phải nghĩ rằng cô là nhân vật đó.

Cô đã tìm ra được điểm chung giữa mình và nhân vật Lưu Ly chính là tuổi thơ bất hạnh từng bị bắt nạt, vì thế mà Lưu Ly đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình, còn cô cũng vì thế mà bị buộc phải nghỉ học. Sở Tích viết xong câu chuyện nhỏ, mỉm cười nhìn tờ giấy chi chít chữ của mình, tạm thời nghĩ rằng Lưu Ly chính là phiên bản "biến đen" của mình vậy.

Địa điểm quay "Ước Hẹn Hoa Đào" ở Cổ Đông, từ khi Sở Tích vào đoàn đều ở trong khách sạn được đoàn phim sắp xếp. Sau khi cô và Tiểu Nghiêm khảo sát đã phát hiện ra phía sau khách sạn có một công viên khá đẹp, xung quanh khá yên ắng, buổi sáng đều là người già đến tập Thái Cực. Thế là khi mặt trời vừa ló dạng cô đã thức dậy, đến hồ nước nhỏ trong công viên rồi bắt đầu cất cao giọng tập lời thoại, từng đoạn ngắt câu, ngữ khí và trọng âm đều được cô đánh dấu lại, luyện tập gần một tiếng đồng hồ, đến 7 giờ 45 phút cô mới lên xe cùng đoàn phim đến phim trường.

Trong phim, mười cảnh diễn của Sở Tích đã có hết chín cảnh diễn cùng với Lý Viễn Tân. Sáng sớm cô ra công viên tập lời thoại, tối về lại xem lại kịch bản của mình. Ở phim trường, Lý Viễn Tân cũng thường xuyên chỉ dạy cô vài chỗ. Hai người một là hôn quân một là yêu phi, diễn cùng nhau vô cùng ăn ý, thường thường chỉ cần quay một lần là xong, đặc biệt là Sở Tích, tựa như cô đã tìm được bí quyết của mình, ngày một trôi qua, diễn xuất của cô đã tiến bộ một cách rõ rệt.

Cô vốn dĩ thông minh, có nhiều chuyện chỉ cần chỉ một chút thôi đã thông suốt.

Đạo diễn Trần vui vẻ khen đã tìm đúng người, lý do ban đầu ông chọn Sở Tích chủ yếu là do cô trang điểm phù hợp với hình tượng nhân vật, không ngờ diễn xuất cũng khiến người ta bất ngờ...

Ngay cả nhân viên công tác bình thường đứng xem đều cảm thấy khó tin.

Đây đây đây, đây là Sở Tích mỗi khi diễn chỉ biết bĩu môi, trừng mắt đây sao?

Bị đại gia đá xong bắt đầu quyết chí vươn lên rồi ư?

Chậc chậc chậc, quả nhiên, con người trong hoàn cảnh khó khăn mới biết cố gắng, không chăm chỉ quay phim kiếm tiền thì sao nuôi "sói con" của cô ấy được.

Cảnh diễn cặp của Sở Tích chủ yếu là diễn cùng với Lý Viễn Tân, thế nên sau hậu trường cô và Hạ Kiều và Chúc Phong không gặp nhau mấy, đến cảnh diễn của Hạ Kiều và Sở Tích, cô đã tiến bộ rất rõ. Ngày đầu tiên khi diễn cùng Hạ Kiều, cô bị cô ta dìm rất nhiều, không những là lời thoại mà còn cả nét mặt, ngôn ngữ hình thể đều bị áp đảo. Nhưng hôm nay cô ta không thể áp đảo được cô, không những không áp đảo được mà dù là lời thoại hay là diễn xuất của Sở Tích đều có chiều hướng áp đảo ngược lại Hạ Kiều.

Thật ra diễn xuất của Hạ Kiều cũng không tốt, cô ta diễn rất nhiều phim nhưng tất cả nhân vật đều rập khuôn một mẫu, nhân vật khác nhau thì cũng chỉ có một cách diễn, thường khiến khán giả chỉ cần xem một lát lại liên tưởng sang một bộ phim khác.

Cảnh đầu tiên vì Hạ Kiều không nhớ lời thoại nên không được qua, đạo diễn hô cắt, để hai người nghỉ ngơi một chút để điều chỉnh lại cảm xúc.

Tiểu Nghiêm đưa ly nước sang cho Sở Tích, nhỏ giọng nói, "Tích Tích, em thấy lúc nãy chị diễn tốt lắm á, em nói không nên lời luôn, nhưng em thấy rất tốt, khác hẳn so với trước đây."

Sở Tích uống một hớp nước, "Cám ơn em."

Nghỉ ngơi một lát, Sở Tích đang ngờ ngợ sao đạo diễn chưa bảo quay, lại phát hiện ra đoàn phim đang xôn xao, đặc biệt là mấy nhân viên nữ, cứ len lén nhìn về hướng của đạo diễn, nét mặt không kiềm chế được sự vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!