Sau khi chuông reo báo hiệu giờ giải lao đã đến, cô đi nhanh vào WC và hẹn mọi người ở dưới canteen. Hôm nay cô cảm thấy lạ vì không thấy Akira trên lớp. Bước ra khỏi WC, bỗng cô nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của ai đó. Tiếng khóc đó có vẻ rất... đau đớn. Không hiểu sao cô rất tò mò về tiếng khóc này. Phải chăng vì cô thấy nó quá quen thuộc? Đang đi tìm tiếng khóc ấy, đột nhiên cô thấy một người con trai có mái tóc màu bạch kim đang ngồi trên bậc cầu thang. Dường như chàng trai ấy... đang khóc.
Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Quen quá, cô cảm thấy người con trai này rất quen. Tiến lại gần, cô thoáng ngạc nhiên. Vì... người con trai ấy không ai khác chính là Akira. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt anh ánh lên sự đau khổ tột cùng. Cô đột nhiên ngồi xuống theo lời mách bảo của trái tim. Thấy Akira vẫn lặng im nhìn mình, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt hoàn mỹ đến từng mi li mét ấy, cô mở lời trước:
-Sao... anh khóc?
Thoáng ngạc nhiên vì cô là người mở lời trước, anh nhìn cô và lên tiếng, giọng khàn đặc:
-Cô... muốn nghe... thật sao?
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
-Hôm nay... là ngày mẹ tôi... ra đi.– Akira nói ngắt quãng.
-Mẹ... anh... mất rồi?
- Cô hốt hoảng hỏi, thấy anh lại im lặng, cô nghĩ mình đã chạm vào nỗi đau của anh nên vội xin lỗi:
-Tôi xin lỗi, tôi không...
Không để cô nói hết , anh nói:
-Không sao. Dù sao tôi cũng muốn giải tỏa nỗi lòng. – Nói rồi anh nở nụ cười khiến gương mặt anh bừng sáng trong góc tối và cũng làm cô đơ mất năm giây. Rồi anh bắt đầu kể:
-Mười hai năm về trước, vào năm tôi 7 tuổi, mẹ tôi chợt nói với ba tôi rằng bà đã có người đàn ông bên ngoài và bà ấy muốn li hôn. Ba tôi vì quá yêu bà nên đã chấp nhận buông tay để bà được hạnh phúc. Năm tháng sau, có tin báo về rằng... rằng... vào hôm nay của 12 năm trước bà đã... đã ra đi. Do căn bệnh tim mà thế giới phép thuật không tìm được cách chữa. Vì không muốn ba con tôi buồn vì cái chết của bà nên... bà đã nói dối rằng bà ngoại tình.
Ba tôi biết đã đau khổ tột cùng.
Cô đưa ánh mắt cảm thông của mình về phía Akira, chợt cô thấy một chiếc vòng rất quen, đúng rồi chiếc vòng này là của cậu bé vào ngày hôm nay 12 năm về trước đã cho mình xem. Anh ấy nói sau này sẽ trao nó cho mình còn vì sao thì mình không nhớ. "Tại sao... Tại sao Akira lại..."
- cô nghĩ rồi không ngần ngại cô hỏi:
-Chiếc vòng này...
Thấy cô chỉ tay vào chiếc vòng , hiểu ý cô anh trả lời:
-Trước khi mất mẹ đã trao cho tôi. Mẹ bảo sau này tôi hãy trao cho người con gái tôi yêu. Chỉ khi đến ngày giỗ của mẹ tôi mới lấy ra đeo, còn những ngày khác tôi cất nó trong cặp.– Anh cầm chiếc vòng trong tay mỉm cười.
"Đúng rồi chẳng lẽ anh ấy là..."
- Cô nghĩ rồi nói, trong giọng thể hiện sự vui mừng:
-Anh... Vào ngày mẹ anh mất anh có phải... đã gặp một cô bé 5 tuổi trên cánh đồng hoa bồ công anh... đang ngồi khóc... phải không?
Biết rằng cô đã nhớ ra anh cười:
-Làm sao tôi quen được khi mà... cô bé ấy là em!
-Vậy mà... lâu nay em không biết. Trong 12 năm qua em đã mong gặp anh lắm đấy!
- Cô cười thật tươi. Lần này không phải là nụ cười nhếch mép hay cũng không phải là nụ cười mỉm nữa. Cô... đã tháo vỏ bọc lạnh lùng khi ở bên người con trai mà đêm đêm cô đều nhớ nhung và... thật trùng hợp khi người đó lại là... Akira – Phải chăng đó là... Định Mệnh? Nghe cô nói vậy, Akira cười:
-Em... là đang nhớ anh sao?
Cô đỏ mặt lên tiếng phủ nhận:
-Không có... không có à nha. Anh đừng có nói bậy mà!
-Xem kìa, anh chỉ đùa chút mà mặt đã đỏ lên kìa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!