Chương 18: Bắt Đầu Lại

Do chứng kiến cảnh cô không còn nhớ anh, ông nội cô đã ra vườn cùng anh. Đang đứng, bỗng có một bàn tay đặt lên vai anh. Giật mình, theo phản xạ tự nhiên anh quay mình lại. Thấy ông nội cô, anh lễ phép:

-Cháu chào ông!

-Cháu nghĩ Akiko quên cháu vì điều gì?

-Cô ấy không yêu cháu chăng?

-Không phải đâu, anh chàng ngốc ạ!– Ông mỉm cười đôn hậu, tiếp tục:

- Thực ra nó rất yêu cháu nhưng vì....

Ông kể từ đầu đến đuôi cho anh nghe. Ông kết thúc lời kể của mình cũng là lúc anh hiểu ra sự thật. Anh vừa vui vừa đau. Vui vì cô yêu anh, nhưng đau vì cô đã phải chịu rất nhiều đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần vậy mà anh không thể ở bên cạnh cô, còn trách cô vì sao đã quên mình. Ngước đôi mắt lên nhìn bầu trời đầy sao, anh tự hứa sẽ không buông tay cô... dù có chuyện gì đi nữa.

Lát sau, anh quay người bước vào lâu đài, hòa nhập vào buổi tiệc sinh nhật của nữ hoàng Akiko...................

Sáng mai, đại học Phép thuật, cô cùng Tomomi và Takeshi nói chuyện vui vẻ bước vào trường. Nhìn thấy cô, tất cả học viên vây lại quanh cô chào hỏi, có người còn xin cô chữ kí. Đáng lẽ cô sẽ lạnh lùng dùng phép thuật để họ tránh xa mình nhưng... cô lại cười tươi đáp lại sự chào đón của mọi người. Từ lúc cô đánh thắng Demon, cô trở thành một con người hoàn toàn khác. Thay thế cho Akiko lạnh lùng, tàn nhẫn, bất cần của 5 năm trước là một Akiko hoàn toàn mới – vui vẻ, hòa đồng, nóng tính, nhí nhảnh.

Bước vào lớp AVIP, bỗng Sakura chạy lại ôm chầm lấy cô. Vì hôm qua Sakura mệt nên nhỏ không thể dự sinh nhật của cô. Nhỏ vui mừng nói:

-Mình nhớ cậu quá! Con nhóc này, sao có thể ngủ lâu như vậy, hả? Hả?

-Hì!

Tiết học đầu tiên là tiết học dùng tay để vẽ ra thứ nghĩ trong đầu (Akiko có sử dụng mấy lần rồi đó mọi người) của giáo viên chủ nhiệm. Cô giáo đã xếp cô ngồi cạnh Akira do anh yêu cầu mặc dù cô cứ nằng nặc đòi ngồi cạnh Sakura. Hậm hực đi xuống bàn, cô thấy Akira đang ngồi cười – nụ cười của sự chiến thắng, bực mình cô ngồi xuống nói gần như hét:

-Vui lắm mà cười à! Cười như cái con khỉ!

-Ê! Nói ai con khỉ hả? Thích chết không?

- Akira cũng không vừa, ngừng cười quay qua cô hét.

-Ngon nhào zô. Bổn tiểu thư đây không ngán nhá! – Cô hếch mặt

Khi cuộc chiến đang đến lúc cao trào thì... tiếng cô giáo như hổ gầm:

-CÁC EM COI TÔI LÀ KHÔNG KHÍ À? ĐI RA ĐỨNG HÀNH LANG. CHIỀU DỌN SÂN TRƯỜNG CHO TÔI!

Vậy là cô và anh lủi thủi đi ra hành lang đứng trong tiếng cười của cả lớp.

-Tại anh đó, đồ con khỉ! – đứng lâu mỏi chân cô quay qua nhăn mặt hét vào mặt anh.

-Gì tại tôi? Tại cô á! Ai bảo gây chiến?

-Ai bảo anh cứ bắt tôi ngồi cạnh anh. Xí.

-Này nhá, đừng tưởng cô là nữ hoàng thì tôi không dám làm gì nhá.

-Tôi thách anh á. – Cô hếch cằm.

-Nể mặt cô là con gái, tôi tha cho cô. – Anh quay đi chỗ khác không cãi nhau với cô nữa.

-Chứ không phải anh sợ à?

- Cô cười

-Cô nói ai sợ? – Anh quay sang nhăn mặt nói

-Tôi nói trúng ai thì trúng à, có tật thì giật mình. Đúng là thùng rỗng kêu to! – Cô lè lưỡi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!