-Tôi thắng chị rồi! Tại sao không tức giận? Tại sao không mắng tôi? Tại sao không trả thù tôi? Chẳng phải chị đủ khả năng làm điều đó sao? – Tomomi bỗng hét lên và quay người cô lại.
Bỗng cô ôm lấy nhỏ, một giọt nước mắt trên khóe mắt cô lăn xuống, cô nói:
-Xin em, đừng như vậy! Xin em đừng ... ghét chị! Chị... cô đơn lắm!
-Tại sao... tại sao chị cướp của tôi tất cả ? Tại sao... vòng tay chị... quá ấm áp?
- Nhỏ khóc và nói giọng nhỏ dần. Nhỏ không đẩy chị ra. Sau một hồi lâu nhỏ tiếp tục:
-Tại sao chị lại làm như vậy?
-Chị... xin lỗi!
- Cô nói nhẹ nhàng. Hơn 12 năm nay cô chưa bao giờ xin lỗi ai. Hình như Tomomi rất quan trọng với cô. Và cô rất yêu quý cô em gái này.
-Chị không có lỗi. Tất cả là tại em. Em xin lỗi. Em sai rồi. Em thật sự sai rồi. Em xin lỗi!– Nhỏ khóc to hơn.
-Không sao mà. Không sao. Chị tha lỗi cho em mà. Chỉ cần... em lại trở về làm cô em gái bé bỏng của chị thôi!
- Cô nói rồi xiết chặt vòng tay hơn. Rồi 2 người chìm vào im lặng.
Ở dưới phòng khách, ba cô đang hỏi bà ta :
-Có thật những điều Akiko nói... là sự thật?
Bà ta im lặng gật đầu.
-Bà đã... gạt tôi? – ba cô bắt đầu tức giận
Bà ta vẫn im lặng gật đầu.
Ba cô giơ tay lên định đánh bà ta, bà ta cúi xuống như chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt thì... một giọng nói vang lên:
-Đừng!
Người nói không ai khác chính là cô. Nghe thấy, ông ta từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía cô hỏi:
-Con không muốn ta trừng phạt bà ta sao?
-Lúc đầu muốn... giờ không! – cô nói
-Vậy nể mặt Akiko ta sẽ không trừng phạt bà! – Ông quay qua nói với bà ta. Bà ta từ từ ngước mặt lên nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn cảm kích.
-Nhưng từ nay bà sẽ không còn là...
Chưa để ba nói hết cô đã cắt ngang:
-Không trừng phạt! Quên quá khứ! Bắt đầu lại! Mẹ sẽ không vui nếu trả thù!
- Cô nói. Vì cô chợt nhớ ra trước khi mẹ cô đi sang thế giới bên kia đã nói cô không đước phép trả thù cho bà nếu không bà sẽ không yên tâm nhắm mắt.
-Đước! Ta nghe lời con. Chúng ta vẫn là người nhà của nhau. – Ông cười hiền từ nói
Rồi bà ta đứng dậy chạy lại ôm chầm lấy cô, nói giọng nghèn nghẹn:
-Cảm ơn con! Cảm ơn con đã tha thứ cho mẹ à không ... dì!
-MẸ! – cô nói nhỏ chỉ đủ cô và bà ta nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!