11.
Chân của Lục Ngôn Hòa đã được nối lại thành công.
Tống đại phu nói, kế tiếp phải chăm chỉ dưỡng thương, chịu đau mà đi lại nhiều thì mới mong phục hồi hoàn toàn.
Thế nên ta lập tức tới tìm thợ mộc, đặt làm một đôi nạng gỗ.
Tống đại phu vuốt râu cảm khái:
"Lục công tử đúng là có phúc, cưới được một thê tử hiền lành như vậy, chẳng khác nào được ông trời bù đắp."
Lục Ngôn Hòa chỉ ừ nhẹ một tiếng, như vô tâm nói:
"Ta đã sớm nói, A Chiêu là người mang phúc khí."
Nhưng khi lời ấy buông ra, đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh, ẩn hiện chút tự hào.
Ta khi ấy đang bận rộn với việc trong tay, cũng chẳng lưu tâm mấy.
Chỉ có Tống đại phu nhướng mày ồ một tiếng, cười vuốt râu, không nói gì thêm.
Mọi việc dường như đều đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp.
Ngày Lục Ngôn Hòa chống nạng đứng dậy, ta ngẩng đầu nhìn hắn một thoáng ngẩn ngơ.
Thật lâu rồi chưa nhìn hắn như thế.
"Ta đã biết, ta cao hơn ngươi nhiều!"
Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy vui vẻ. Nhưng nói chưa dứt câu, liền nhíu mày lầm bầm:
"Nhưng ngươi khỏe thật đấy. Lúc trước bế ta đi chẳng khác gì bế một con mèo con, không hề thở dốc…"
Ta xoa xoa sống mũi, thầm nghĩ hắn đâu nặng bằng mấy con heo ta nuôi.
Nhưng lời ấy, tất nhiên không thể nói ra.
Nếu Lục Ngôn Hòa mà biết mình bị đem ra so với heo, nhất định sẽ giận tím mặt.
Chú heo con chạy vòng quanh chân hắn, vui vẻ kêu ụt ịt.
Lục Ngôn Hòa cúi xuống vuốt đầu nó, còn đặt tên hẳn hoi:
"Hai Nữu, đi thôi, ta dẫn ngươi dạo một vòng quanh thôn!"
Nói rồi khẽ đá nhẹ m.ô.n. g heo con, chủ động chống nạng bước ra ngoài.
Ta vội vàng theo sau.
Dọc đường, dân làng thấy Lục Ngôn Hòa có thể đứng lên, ai nấy đều kinh ngạc, rồi thi nhau chúc mừng.
Không có gì to tát, hắn chỉ nhàn nhạt nói,
"chẳng qua là nhờ phúc khí của A Chiêu mà thôi."
Những lời ấy vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn ta liền thay đổi, phức tạp hơn vài phần.
Khi đi đến giữa đường làng, đột nhiên có kẻ từ bụi cỏ lao ra, tay lăm lăm d.a. o nhọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!