Chương 7: (Vô Đề)

9.

Trên trấn có một vị đại phu họ Tống, vốn từng làm quân y, tính khí cổ quái vô song.

Thứ Trần thúc mang về chính là vật Tống đại phu cần, ông ta mới chịu hạ cố xem chân cho Lục Ngôn Hòa.

"Nếu ta không nhận, nữ đồ tể kia ngày nào cũng đến quấy rầy." – Tống đại phu hừ lạnh.

Ta đâu chịu thua, liền cãi:

"Nhưng mấy lần ngài cũng không ít lần ăn thịt heo ta biếu."

Lão nhân trừng mắt nhìn ta, đoạn quay sang Lục Ngôn Hòa:

"Nàng kia tuy chẳng xứng ngươi, nhưng chân tình ấy lại khó chối."

Lục Ngôn Hòa mím môi, thoáng nhìn ta rồi cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Chân hắn quả thực có thể trị – phải bẻ xương, nối lại; đau thấu tim gan, mà về sau còn phải kiên trì luyện tập mỗi ngày, bằng không uổng công vô ích.

"Phương pháp này cũng chưa chắc thành." – Tống đại phu phất tay –

"Ta còn cần chuẩn bị ít dược. Hai người về suy nghĩ kỹ đi."

Nói xong, ông thẳng tay đuổi bọn ta ra khỏi y quán.

Ánh sáng vừa nhen trong mắt Lục Ngôn Hòa lập tức tối mờ.

Ta không biết mở lời an ủi thế nào, chỉ lặng lẽ nấu bữa cơm bổ dưỡng.

Nào ngờ hắn vừa ăn vừa rơi lệ.

Nữ đồ tể… – Hắn cúi đầu, môi run –

"Ngươi… rất thích ta phải không?"

Ta gật đầu:

Đúng vậy.

Câu trả lời quá mực thẳng thắn khiến hắn nghẹn lời, lập tức nổi giận gượng gạo:

"Ngươi xấu xí thế, ngoài nghề mổ heo chẳng có bản lĩnh gì, dựa vào đâu mà thích ta!"

Ta gãi đầu, chưa kịp đáp, hắn đã trừng mắt:

"Hay ngươi định… không thích ta nữa?"

Ta còn chưa mở miệng, hắn đã đỏ mặt, gắt:

"Ngươi dựa vào đâu mà không thích!"

Dáng điệu ấy, ngạo khí hôm nào lại thấp thoáng trở về.

Biết đáp gì cũng sai, ta bèn im lặng. Một lát, chính hắn chậm rãi lên tiếng:

"Nữ đồ tể, ta… không thích ngươi."

Ta vốn biết. Nhưng nghe chính miệng hắn thốt ra, nơi lồng n.g.ự. c vẫn nhói một tia chua xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!