5.
Trời tờ mờ sáng, ta vác d.a. o ra chợ bán thịt.
Tối đến thu dọn hàng trở về, vẫn thấy phần cơm đặt bên giường Lục Ngôn Hòa còn nguyên, không động đến.
Đành cạy miệng hắn ra, ép ăn từng muỗng.
Hắn bị nghẹn đến đỏ mắt, không rõ là giận ta, hay là giận chính mình.
Vài ngày trôi qua, người kia đã gầy đi thấy rõ, nhan sắc cũng sa sút không ít.
Thế là không ổn.
Ta vốn định đợi lúc yên tĩnh, sẽ nói chuyện với hắn đôi ba câu. Nhưng Lục Ngôn Hòa phần lớn thời gian đều nhắm mắt nằm im, không lên tiếng.
Dù ta cố tình động tay động chân, hắn cũng không phản ứng.
Ta chẳng lấy làm giận, chỉ là… sáng hôm sau, trước khi ra ngoài, ta mang luôn bô tiểu trong phòng ra khỏi nhà.
Đến trưa ghé qua một chuyến, vẫn thấy hắn nằm bất động trên giường.
Mặt đỏ như lửa.
Ta vờ như không thấy, chỉ vào phòng lấy đồ, rồi quay người đi.
Bất chợt sau lưng vang lên tiếng gọi khẽ, yếu ớt như muỗi kêu:
Nữ… nữ đồ tể…
Ta không đáp, chân bước tiếp.
Chẳng ngờ lần này, Lục Ngôn Hòa lại cất giọng lớn hơn đôi chút, mang theo sự gấp gáp cố nén:
Nữ đồ tể, bô đâu?
Vỡ rồi. – Ta không quay đầu lại, bình thản đáp –
"Nếu chịu không nổi, thì cứ làm trên giường."
Sau lưng vang lên tiếng kinh hô:
Sao, sao có thể—
"Dù sao ta cũng là người về dọn." – Ta xoay người lại, nghiêm giọng –
"Ngươi đã sắp c.h.ế. t đến nơi, còn bận tâm gì mặt mũi?"
Mặt hắn vốn đỏ, trong khoảnh khắc tái mét.
Ngón tay siết chặt lấy chăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Ta đứng chờ hắn đáp lời.
Nào ngờ, hắn lại cắn răng, cố lật người bước xuống.
Kết quả chưa bước được nửa bước đã ngã mạnh xuống đất, vang lên tiếng động lớn.
Ta hít sâu một hơi, thấy hắn vẫn cố gắng lê lết, gượng bò ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!