Chương 2: (Vô Đề)

3.

Nữ đồ tể…

Ta vô ý chạm vào vết thương, khiến hắn đau đến tái mặt, nghiến răng:

"Ngươi lấy oán báo ân!"

Giọng khàn, vừa ấm ức vừa phẫn nộ.

Ta mặc kệ, tay không hề dừng.

Chớp mắt, áo ngoài của hắn đã gỡ sạch, chỉ còn tầng áo lót mỏng.

Toàn thân Lục Ngôn Hòa run lên từng chập.

"Cẩn thận, đừng động vào chỗ gãy."

Ta giữ tay hắn, giả vờ cúi hôn, nhưng chỉ khẽ ghé tai, thì thầm:

"Ngươi đừng sợ. Ta sẽ tìm cách đưa ngươi hồi kinh."

Hắn sững lại.

Ta biết gia tộc Lục gia hẳn gặp kiếp nạn lớn, nên hắn ôm nhục ẩn nhẫn chỉ mong ngày trở về.

Liếc bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, ta lắc đầu:

"Bọn chúng vẫn quanh quẩn."

Một lát sau, hắn thở khẽ:

Ta phải làm gì?

Ta đoán:

"Chúng muốn chắc rằng ta và ngươi đã… động phòng. Có lẽ chỉ đợi nghe tiếng."

Vừa nói xong, mặt Lục Ngôn Hòa lập tức bừng đỏ, thân cũng nóng dần:

"Ngươi… ngươi thật không biết xấu hổ!"

Ta ngây ngô:

"Ta chỉ nghe mấy thẩm bảo đêm tân hôn ắt phải ồn ào. Phu quân từ kinh thành, ắt từng nghe qua, vậy tiếng ấy thế nào?"

Hắn cứng họng, càng đỏ.

Sau hồi im lặng, hắn rít khe khẽ:

Ngươi… cứa… a…mà kêu.

Ta bèn hít sâu:

A! A… a… a!

Ngoài kia bỗng vang tiếng xô đổ lổ nhổn.

Lục Ngôn Hòa đen mặt, ta tủi thân:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!