15
Khi Lục Ngôn Hòa tỉnh lại, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ánh mắt trống rỗng, không chút thần sắc.
Ta cứ ngỡ hắn đang hối hận chuyện đêm qua, bèn nhẹ giọng mở lời:
"Dù sao tối qua cũng chưa—"
A Chiêu.
Lục Ngôn Hòa đột nhiên nghiêng đầu, gọi tên ta, giọng khẽ run:
"Chân ta… sẽ không bị gãy lại nữa, đúng không?"
Ta khựng lại, nhất thời chưa hiểu ý hắn.
Lục Ngôn Hòa bất ngờ siết lấy tay ta, ánh mắt thoáng ánh lên tia hy vọng:
"Nàng đã khổ cực giúp ta chữa lành đôi chân. Huống chi nay ta và nàng đã thành thân, da thịt đã chung đụng, mà ta lại thật lòng yêu mến A Chiêu... Vậy nên, A Chiêu, nàng sẽ không để ta gãy chân nữa… đúng không?"
Ta sực nhớ lại những lời hắn từng nói năm xưa, khóe môi khẽ cong, nhưng mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Lục Ngôn Hòa thoáng chột dạ, gãi gãi đầu, cẩn thận dè dặt:
"Nếu không… để Tống đại phu bẻ lại một lần nữa cũng được? Dù sao ông ấy cũng có thể nối lại. Tuy có chút đau, nhưng so với khổ sở nàng từng gánh, ta chịu được."
Vừa nói hắn vừa suy tính, cảm thấy cũng không phải không thể, liền nhổm người muốn ngồi dậy.
"Nhưng ta không thích người què."
Thân thể Lục Ngôn Hòa cứng đờ.
Hắn như bị điểm huyệt, ánh mắt nhìn ta, vừa oan ức vừa uất nghẹn:
A Chiêu…
"Hiện giờ thế này là tốt rồi." Ta mỉm cười nhìn hắn, dịu giọng tiếp lời:
"Huống chi, chỉ là lời nói khi còn nhỏ, ngươi chớ để tâm—"
Không, phải để tâm!
Lục Ngôn Hòa ngắt lời ta, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận chạm lên vết sẹo nơi má ta, thấp giọng hỏi:
"A Chiêu… còn đau không?"
Ta khẽ lắc đầu:
"Lâu rồi không đau nữa."
Huống hồ, phu nhân tướng quân năm ấy đã cứu mạng ta. Ta cứu Lục Ngôn Hòa, chẳng qua cũng chỉ là hoàn lại một phần ân nghĩa.
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới cười gượng:
"Ta nhớ mình từng nói sẽ cưới một người. Nhưng sau trận bệnh kia, dung nhan người ấy ta không sao nhớ rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!