14.
Lục Ngôn Hòa hẳn không ngờ ta sẽ bất chợt đẩy cửa bước vào.
Một tay hắn đang lật sách, tay còn lại cầm lọ sứ nhỏ.
Thân thể chững lại, ánh mắt lập tức trở nên hoảng hốt.
Ngươi...
Ta hơi do dự, nhìn hắn một cái, rồi nhìn sang đĩa thức ăn bên cạnh.
Mặt Lục Ngôn Hòa tức thì đỏ bừng như mặt trời chiều rọi qua màn sương mỏng.
Việc đầu tiên hắn làm... lại là gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Ta giật mình, vội vàng ngăn lại:
"Ngươi bỏ gì vào trong đó?! Sao có thể tùy tiện ăn như vậy!"
Lục Ngôn Hòa không đáp, chỉ thừa cơ gắp thêm một miếng nữa.
Ngươi—!
Ta vừa giận vừa lo.
Chưa kịp trách mắng, cổ tay đã bị hắn giữ chặt.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, như lửa ẩn dưới da.
"Chỉ là một loại Hợp Hoan Tán, dược tính không mạnh." – hắn mím môi, đáp với giọng đầy uể oải và bất mãn.
Hắn cúi đầu, không dám nhìn ta, nhưng ngón tay lại càng siết chặt:
"Ta vốn dĩ cũng không định cho ngươi ăn... Ngươi yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng can hệ đến ngươi!"
Lời nói mang theo ba phần giận, bảy phần tổn thương.
Mà khi ba chữ Hợp Hoan Tán rơi vào tai, đầu ta như bị tiếng trống gõ mạnh, lòng bỗng rối bời.
Lại nghĩ đến những lời bàn tán nghe được trước đó...
Mắt dần mơ hồ, không biết phải phản ứng ra sao.
"Ngươi là tên ngốc sao?!"
Thấy ta ngẩn người, Lục Ngôn Hòa càng tức giận, đuôi mắt hơi xếch nhiễm màu đỏ.
Khí nóng quanh người hắn cũng trở nên rõ rệt.
"Chẳng lẽ ngươi thực sự thích tên thư sinh kia? Hắn đẹp hơn ta à?!"
Hắn đột nhiên áp sát, ánh mắt rực lửa, nghiến răng hỏi từng chữ.
Ta vội lắc đầu, thành thật đáp:
Không có chuyện đó.
"Vậy sao lại viết thư hòa ly? Ngươi định gả cho hắn sao?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!