Chương 10: (Vô Đề)

12.

Gần đây, người tới tìm Lục Ngôn Hòa ngày một nhiều.

Trần thúc nói, đều là người cũ dưới trướng phủ Tướng quân.

A Chiêu à, Trần thúc vừa hút thuốc lào, vừa vỗ vai ta, giọng có phần cảm khái,

"hắn... ắt sẽ trở về."

Ta không đáp lời, chỉ cúi đầu, trong lòng dâng lên chút nghẹn ngào khó tả.

Trần thúc lại nói, đây đều là do Lục Tướng quân sớm có sắp đặt. Huyện Thái Bình này, phần lớn là người quen cũ, hoặc từng được Lục Tướng quân cứu giúp.

Lục Ngôn Hòa đến đây, là được người dốc lòng bảo hộ, tạm thời an toàn.

Chỉ là, chẳng ai ngờ được, Thế tử Tấn Vương lại hận hắn đến như vậy.

Tin phủ Tướng quân gặp nạn vừa truyền đến, bên kia liền lập tức hạ thủ.

Chuyện này, nghĩ sâu thì có nhiều điều quái dị. Nhưng Trần thúc không nói nhiều, ta cũng không tiện hỏi thêm.

Nhà bên đổi chủ, nghe đâu là thư sinh đến từ nơi khác, tạm trú ít ngày.

Song, ta từng thấy hắn trong sân nhà ta.

Lúc ấy, Lục Ngôn Hòa đối với hắn rất mực kính trọng.

E là nhân vật không đơn giản.

Nghĩ vậy, ta liền múc thêm vài miếng thịt heo, bỏ vào bát.

Lục Ngôn Hòa sớm muộn cũng sẽ quay về kinh. Tính tình hắn vốn khó chiều, e rằng cần có người hiểu hắn ở bên mới yên lòng.

Vừa nghĩ tới đó, thì Lục Ngôn Hòa đã sầm mặt bước vào.

"Ngươi lại định đem thịt cho tên thư sinh bên cạnh à?"

Hắn hỏi, giọng đen như than.

Ta không nghĩ nhiều, liền gật đầu:

"Ừ, mấy hôm trước hắn bị cảm lạnh. Ta thấy hắn thân thể yếu nhược, phải bồi bổ mới được."

Thầm mong hắn có thể ghi nhận sự chăm sóc này, sau này nếu gặp lại, mong hắn đối với Lục Ngôn Hòa cũng khoan dung hơn đôi chút.

Ta vừa thở dài, thì miếng thịt heo trong tay đã bị đoạt mất.

Lục Ngôn Hòa trừng mắt nhìn ta:

"Hắn có đưa bạc cho ngươi không?"

Ta ngẩn người:

"Ta cho người ta mà, sao lại đòi bạc?"

Lục Ngôn Hòa nghẹn lời, mặt lại càng đen hơn.

Hắn tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng lạnh mặt, vứt lại một câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!