Chương 1: (Vô Đề)

Lục Ngôn Hòa là do ta bế vào động phòng.

Hắn khi ấy khác hẳn thường ngày, toàn thân căng cứng như dây cung giương hết mức, đôi mắt phẫn nộ trừng ta, nghiến răng nói:

"Nữ đồ tể, ngươi dám đụng vào ta thử xem!"

Dáng vẻ kia chẳng khác gì một tiểu thư khuê các sắp bị thổ phỉ xông vào phòng.

Ta gật đầu nghe lời, không tranh cãi.

Đặt hắn lên giường xong, ta cũng không nhiều lời, thản nhiên cởi y phục hắn.

Tấm áo cưới đỏ rực như lửa càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của tiểu công tử tuấn tú ấy.

Nhưng lúc này, Lục Ngôn Hòa không nói lời nào.

Hắn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ tựa hồ như sắp… c.h.ế. t lần nữa.

Ta không vui, bèn cố ý vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên xương quai xanh của hắn.

Hơi thở hắn khựng lại ngay đỉnh đầu ta.

Ta vốn định trêu chọc hắn vài phần, khiến hắn nổi giận, mắng ta một tiếng.

Nào ngờ, chính bản thân lại bị hấp dẫn.

Không thể không thừa nhận, người từ kinh thành đến, da thịt quả thật mềm mịn hơn thường.

Bàn tay ta lần lên, chạm đến đường nét dưới cằm hắn — đẹp như ngọc, mang theo chút lành lạnh, ẩm ướt.

… Ẩm ướt?

Ta giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Tiểu công tử xinh đẹp quay mặt đi, vành mắt đỏ ửng, giọt lệ to tròn lặng lẽ lăn dài trên má.

Lúc bái đường còn huyên náo ồn ào, vậy mà giờ đây hắn lại khóc không thành tiếng, lặng lẽ đến khiến lòng người nghẹn lại.

Ta thoáng áy náy, khẽ thở dài.

Đưa tay nắm lấy cằm hắn, buộc hắn mở miệng:

"Đừng cắn nữa, đã thấy m.á. u rồi."

Tay còn lại ta đưa lên môi hắn.

Lục Ngôn Hòa chẳng chút khách khí, mở miệng cắn tay ta.

Nhưng nói thật lòng, lực chẳng bao nhiêu.

Còn không bằng lần ta bị heo cắn vào chân lúc thiến heo.

Ta do dự, không biết có nên giả vờ kêu lên vài tiếng cho phải phép, thì hắn đã buông tay ra.

Giọng khản đặc, lạnh lùng:

"Nữ đồ tể, ta sẽ không cùng ngươi thành thân."

Ta đáp, giọng rất thành thật:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!