Ầm!
Một vòng sóng khí màu đỏ từ trên thân Tần Nguyệt khuếch tán ra, giống như vòng tròn hình thành từ ngọn lửa, khiến cho Lý Hiên có loại cảm giác bị nướng bên cạnh đống lửa:
Cùng lúc đó, khí huyết lực trên người Tần Nguyệt bành trướng, luyện thể công vận chuyển một cách tự nhiên, khí tức cả người nàng cũng bắt đầu trở nên cường đại:
Cố Diệp Phi
[ Ting!
Đệ tử Tần Nguyệt của ngài thành công đạt tới luyện thể tầng 2, ngài đạt được thiên phú đặc thù: Cảm giác: ]
[ Cảm giác:
Sức cảm giác của ngươi đạt được tăng cường trên mức độ lớn, đồng thời cũng sớm có dự cảm đối với nguy hiểm, có thể trước thời hạn phát hiện nguy hiểm: ]
Cái này!
Lý Hiên nhìn năng lực mới vừa lấy được, trong mắt loé sáng ánh sao, trong lòng không ngừng dâng lên vui sướng:
Thật sự là cái thiên phú cảm giác này quá mạnh mẽ, năng lực trước thời hạn phát hiện nguy cơ, đơn giản là thần kỹ bảo vệ tánh mạng:
Lý Hiên vừa mừng rỡ vừa cảm giác Tần Nguyệt chính là phúc tinh nhỏ của mình, không nhịn được muốn bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
Ồ?
Lý Hiên nhìn má trái của Tần Nguyệt, vết bớt nơi đó hơi chút nhạt đi một tí, sự phát hiện này làm Lý Hiên cảm thấy không tưởng tượng nổi:
"Chẳng lẽ vết bớt sẽ theo thực lực Tần Nguyệt tăng lên, từng chút một biến mất?"
Lý Hiên hết sức kinh ngạc, nếu quả như thật sẽ biến mất, đó đối với Tần Nguyệt mà nói cũng là chuyện tốt:
Dù sao một cô bé dễ thương như vậy, bị vết bớt ảnh hưởng đến dung nhan, sau khi lớn lên nhất định sẽ cảm thấy tự ti:
Nếu như có thể giải quyết cái vấn đề này, Lý Hiên cũng sẽ không lo lắng Tần Nguyệt tự ti, dù sao tiểu nha đầu này dung mạo rất khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phía bên phải đã chứng minh hết thảy:
"Sư tôn, ta đột phá, ta đạt tới luyện thể tầng 2:"
Thanh âm mừng rỡ truyền tới, âm thanh mặc dù vẫn mềm mại nhỏ nhẹ, nhưng Lý Hiên nghe được sự mừng rỡ:
"Ừ, chúc mừng ngươi, quả này cũng cho ngươi:" Lý Hiên cầm một trái cây màu đỏ khác đưa cho Tần Nguyệt, mỉm cười nhìn nàng:
"Sư tôn, ta đã ăn một quả, quả này cho ngài đi:" Tần Nguyệt lắc đầu một cái, từ chối nhận quả trái cây màu đỏ cuối cùng:
"Không cần, năng lượng trong quả trái cây này không thích hợp ta, ngươi ăn đi:"
Lý Hiên cầm trái cây màu đỏ đặt ở trong bàn tay nhỏ của Tần Nguyệt, mỉm cười cự tuyệt:
"Sư tôn, ta có thể cảm nhận được trái cây này đối với ngươi có tác dụng rất lớn, ngài không lừa được ta đâu:" Tần Nguyệt nghiêm túc nhìn Lý Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng:
Quả trái cây màu đỏ này bất luận kẻ nào cũng có thể dùng, nhưng sư tôn lại không chịu dùng, còn lừa gạt mình nói không thích hợp:
Rõ ràng là vì nàng, sư tôn mới làm bộ nói như vậy, điều này làm Tần Nguyệt hết sức cảm động:
"Trong quả trái cây này ẩn chứa sức mạnh hoả diễm, ta dùng thì nhiều nhất để cho thực lực mạnh hơn một chút, nhưng cho ngươi dùng thì lại khác, tác dụng của nó dành cho ngươi là lớn nhất, cho nên cầm đi, phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"
Lý Hiên xoa xoa đầu nhỏ của Tần Nguyệt, như c.h.é. m đinh chặt sắt mà tuyên bố, thái độ vô cùng kiên quyết:
Nhưng mà: : :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!