Chương 45: Thúc phụ, ta muốn tự mình đi Đông thành xin thuốc

Nam Cung Cầm từ đầu bởi vì thiết kế âm mưu thay Hạ Hầu Huyền Ngự chịu thương mà lâm vào ngủ say, cho nên trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là nhân vật được hắn nhớ trong nửa quyển sách, sau khi lỉnh lại liền quẫy mưa quẫy gió, mỗi lần tạo thành các loại hiểu lầm cùng với ngược nhau của nam nữ chính.

Nhưng hiện tại chuyện này đều không quan hệ với nàng, bởi vì nàng không phải Nam Cung Cầm, là Đường Lê nàng không muốn quan tâm này đó, chỉ muốn biết tiểu nam thần nhà mình hiện giờ thế nào.

Thân thể suy yếu, hơn nữa đôi mắt không nhìn thấy, làm cho nàng hỏi thăm tin tức gặp khó khăn rất lớn, cũng may vì nguyên nhân này, cho dù nàng với Nam Cung Cầm kia có chút không giống nhau, không có ký ức lúc trước, cũng không ai hoài nghi nàng.

Đường Lê dùng thân thể Nam Cung Cầm, bóng gió hỏi thăm Tốn Nô, nàng không thể trực tiếp hỏi Tốn Nô, liền hỏi Hạ Hầu Huyền Ngự trước.

Ai cũng biết, Nam Cung Cầm và Hạ Hầu Huyền Ngự là thanh mai trúc mã, còn có hôn ước trong người, Nam Cung Cầm năm đó càng si tâm một mảnh, bị thương vì Hạ Hầu Huyền Ngự. Bọn thị nữ khônghoài nghi, đem chuyện Hạ Hầu Huyền Ngự và nàng nói đại khái.

Theo lời các nàng kể, năm năm trước Hạ Hầu Huyền Ngự không rõ nguyên nhân lâm vào hôn mê thậtlâu, tỉnh lại rồi thần trí không rõ, ngẫu nhiên sẽ biểu hiện như là hai người, còn ba năm trước đây, Bắc Thành xảy ra một lần hỗn loạn, có người lẻ loi một mình xông vào Bắc Thành, giết chết năm đại tâm phúc dưới trướng Hạ Hầu Huyền Ngự, lại trong lúc đối chiến làm trọng thương Hạ Hầu Huyền Ngự, cho nên ba năm nay, hơn nửa thời gian Hạ Hầu Huyền Ngự đều bế quan dưỡng thương.

Đường Lê đem các loại chi tiết dò hỏi đối chiếu, thình lình phát hiện từ lúc Hạ Hầu Huyền Ngự giết nàng, đã qua suốt năm năm, khó trách Nam Cung Cầm thân thể này cũng tỉnh, chỉ không biết vì sao nàng lại trọng sinh ở trong thân thể Nam Cung Cầm.

"Ba năm là người nào trước giết vào Bắc Thành, làm trọng thương Hạ Hầu Huyền Ngự?" Đường Lê trong lòng có dự cảm, hơi có chút khẩn trương dò hỏi.

Bọn thị nữ cũng không quá rõ chi tiết, chỉ có một người chần chờ nói:

"Hình như là một sát thủ, gọi là Tốn gì đó."

Đường Lê trong lòng nhảy dựng, lại chậm rãi buông xuống. thật tốt quá, nàng nghĩ, Tốn Nô chưa chết.

"Vậy các ngươi có biết, Tốn này hiện tại ở nơi nào, hắn có việc gì hay không?"

Bọn thị nữ kỳ quái vì sao nàng truy vấn chuyện này, sôi nổi nói:

"Bọn nô tỳ cũng không biết, hình như là sát thủ rất lợi hại, nhưng trên giang hồ không có tin tức của hắn, chúng ta ở trong thành, cũng không rõchuyện này."

Đường Lê nghe vậy cảm thấy thất vọng, nhưng nàng hiểu không thể tiếp tục hỏi nữa. Chỉ cần nàng còn sống, mau chóng chữa khỏi đôi mắt, luôn có cơ hội tìm được Tốn Nô, nàng nhất định phải tìm được Tốn Nô, nói cho hắn nàng không chết.

Nếu có thể, bọn họ cùng nhau về Bạch Lộc thành, hoặc là đi nơi nào đó, như lúc trước nàng đã đáp ứng hắn.

Đương nhiên, trước đó, nếu có thể, nàng muốn tìm cơ hội giết Hạ Hầu Huyền Ngự. Cần thiết làm thứ rác rưởi này biết, không nên tùy tiện đắc tội nữ nhân.

Xa ở Bắc Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự không biết bạch nguyệt quang cũng thay đổi tâm, hắn giờ phút này đang bế quan trong mật thất, thống khổ thở hổn hển, đau đầu đến cực điểm, một tấm bảng ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, thực không ổn định.

Đáng chết!

Hạ Hầu Huyền Ngự căm hận cả giận nói, giơ tay đánh nát ngọc khí bài trí chung quanh, bỗng nhiên thân mình hắn sững lại, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh. không bao lâu, người té xỉu trên mặt đất tỉnh lại, ngồi dậy, hắn nhìn tay mình, thần sắc âm trầm nghi hoặc, lại nhìn về phía ngọc khí vỡ nát chung quanh.

Ngọc khí này đến tột cùng là đánh nát khi nào, hắn không hề có ký ức, trong đầu giống như một khối trống không. Mấy năm nay, loại tình huống này thường xuyên xuất hiện, Hạ Hầu Huyền Ngự cũng rõràng, nhưng hắn trước sau không tìm được phương pháp trị liệu, cũng không tìm được ngọn nguồn, không khỏi biểu tình buồn bực.

Thành chủ.

Ngoài mật thất có người gõ vang chuông, Hạ Hầu Huyền Ngự đứng dậy đi ra ngoài, thấy thủ hạ sợ hãi nhìn hắn một cái, trình lên một phong thư,

"Đây là thành chủ Nam Thành đưa thư tới."

Hạ Hầu Huyền Ngự ánh mắt chợt lóe, cầm thư ngồi lên chủ vị, mở ra nhìn kỹ. đang nhìn, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt cười nói:

"Cầm Nhi đã tỉnh, nhiều năm như vậy, nàng rốt cuộc tỉnh lại."

Đối với Nam Cung Cầm, bởi vì lúc trước nàng xả thân giúp, Hạ Hầu Huyền Ngự thập phần cảm động, mỗi năm đều sẽ đưa lượng lớn dược liệu trân quý đi Nam Thành, giúp nàng giữ tính mạng.

Nhìn đến phần sau, Hạ Hầu Huyền Ngự thu liễm ý cười, Nam Cung Hiền ở trên thư nói, Cầm Nhi mù hai mắt, cần bảo vật Mật Đà Sinh trị liệu. Mật Đà Sinh, Hạ Hầu Huyền Ngự biết, đó là bí bảo của nhà Vũ Văn ở Đông Thành, Vũ Văn Kim chỉ sợ sẽ không dễ dàng giao ra.

Nam Cung Hiền con cáo già đó, khó trách lại viết thư cho hắn, nguyên lai là không trị được Vũ Văn Kim, muốn mượn tay hắn có được Mật Đà Sinh. Lúc trước bất luận Nam Cung Hiền thế nào, vì trị liệu Nam Cung Cầm, hắn đương nhiên phải ra tay, dù sao cũng là nữ nhân hắn âu yếm, cũng là thê tử sau này của hắn.

Trầm tư một lát, Hạ Hầu Huyền Ngự nói: Lấy bút mực. hắn viết hai phong thư, một phần đưa đi Nam Thành cho Nam Cung Hiền, nói rõ ít ngày nữa hắn đi Nam Thành thăm vị hôn thê trước, một phần đưa đi Đông Thành cho Vũ Văn Kim hỏi Mật Đà Sinh, theo thư còn một phần trọng lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!