Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng

Tốn Nô trầm ngâm một lát, giơ tay nắn nắn xương tay Đường Lê, lại gập đầu gối ngồi xổm xuống nắn xương đùi, sau đó đứng lên nói: "không cần bái sư, ta có thể dạy nàng một ít công phu, nếu có thể thuần thục, sau này hẳn là có thể tự bảo vệ mình trước người thường. Nhưng muốn luyện đao kiếm vũ khí, chỉ sợ nàng không quá thích hợp."

Đường Lê xoa xoa bàn tay vừa rồi bị tiểu nam thần niết, ho nhẹ một tiếng: "không sao, ta cũng chỉ muốn học chút công phu phòng thân, để ta chuyên môn như huynh, ta cũng không học nổi."

Hai người nói xong, Đường Lê mỗi ngày buổi sáng dậy sớm hơn, ở trong sân học với Tốn Nô.

"Sức lực của nàng quá yếu." Tốn Nô thử nắm cổ tay mảnh khảnh mềm như bông của Đường Lê, biểu tình nghiêm khắc, "không cần đập toàn lực, căn bản không có khả năng tạo thành bất luận thương tổn gì."

"Lại đến, phải chuẩn xác đập vào mấy vị trí ta đã nói kia."

Đường Lê không nghĩ tới, lúc cục cưng tiểu nam thần dạy dỗ nàng sẽ nghiêm khắc giống như biến thành một người khác, xụ mặt, ngữ khí không hề nhấp nhô, động tác dứt khoát lưu loát, quả thực đáng sợ. Nhưng mà tiểu nam thần " hung " như vậy nhìn lại càng soái, đặc biệt là lúc làm mẫu cho nàng, rõràng là cùng một động tác, hắn làm thì mau lẹ như chớp, một chút cũng không lôi thôi ướt át, cảm giác nâng nặng đỡ nhẹ, Đường Lê đều không đạt được đến 1%.

Nàng tính cách mềm ấm, mỗi khi ra tay cũng theo bản năng lưu lại ba phần đường sống, không dám dùng toàn bộ sức lực, đặc biệt đối luyện cùng Tốn Nô, còn sợ làm bị thương hắn.

Tốn Nô cũng thực bất đắc dĩ, lại một lần dễ dàng bắt lấy tay nàng, "Vẫn là sức lực quá nhỏ."

Đường Lê cũng không có cách nào, lộ ra tươi cười lấy lòng xin tha với hắn, "Ta lại luyện thêm vài lần."

Tốn Nô dừng lại, đi đến phía sau nàng, yên lặng nắm cánh tay nàng, dẫn theo nàng chém ra phía trước, "Nàng phải như thế, nhớ kỹ độ cong và tốc độ này."

Đường Lê cảm thấy mình học với tiểu nam thần thế này, có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn dĩ đãkhông quá hiểu, bị hắn ôm lấy " luyện tập " như vậy, nàng càng không nhớ được.

đang nghĩ ngợi, Tốn Nô lại nhấc chân nhẹ đá gót chân nàng, mang theo lực đạo làm nàng đá ra, đồng thời giảng giải: "Chân đá nghiêng ra như thế." Động tác này của hắn, một lời chào hỏi cũng không có, Đường Lê căn bản không phản ứng kịp, trực tiếp ngã văng ra, may mắn Tốn Nô bắt lấy tay nàng, kéo nàng lại.

Tốn Nô buông tay ra rồi, Đường Lê có điểm hổ thẹn cúi đầu, cảm giác như lúc trước khi bái sư học trù nghệ, không thể đạt tới kỳ vọng của lão sư.

"Hôm nay đến đây, ngày mai tiếp tục." Tốn Nô chỉ nói một câu này.

Đường Lê ở trong phòng bếp thái rau, cổ tay có chút không linh hoạt, hồng hồng trên khớp xương ngón tay cũng không biến mất. Tốn Nô hỗ trợ bên cạnh vẫn luôn nhìn tay nàng, khi Đường Lê buông dao xoa tay, bỗng nhiên cầm tay nàng.

Tốn Nô nắm tay nàng cúi đầu nhìn, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Thực xin lỗi."

Đường Lê giật giật tay, nhưng không rút về, "Làm sao vậy, là chính ta học không tốt, ngày mai ta luyện thêm trong chốc lát, thuần thục thì tốt rồi."

Tốn Nô lắc đầu, "Ta không từng dạy người khác, có thể là ta không biết dạy …… tay nàng, có phải buổi sáng bị ta niết đau hay không?"

Đường Lê lúc này mới biết hắn để ý cái gì, nhịn không được cười rộ lên, "không phải, huynh dạy thực tốt, là ta không quen. Học cái gì cũng phải chịu khổ, lúc ta vừa mới bắt đầu học trù nghệ, luyện kỹ thuật thái rau, cũng thái vào tay rất nhiều lần."

Tốn Nô vẫn nắm tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng ấn khớp xương nàng phiếm hồng, mày hơi hơi nhăn lại. Bây giờ hắn đã biết rõ, cái gì gọi là luyến tiếc.

Vốn dĩ tay ngâm nước lạnh, được Tốn Nô nắm không trong chốc lát liền ấm áp lên, một đôi tay đều ửng đỏ.

Phía trước cửa hàng truyền đến tiếng thét to, Đường Lê lúc này mới thu tay, bưng khay đi ra ngoài. Chẳng bao lâu, nàng vội vàng trở về, giữ chặt Tốn Nô, nhìn rèm vải treo ở cửa phòng bếp đang lắc lư, có chút dồn dập thấp giọng nói: "Tốn Nô, trong tiệm có khách nhân tới, ta cảm thấy hắn không quá thích hợp."

Tốn Nô: "Như thế nào?"

hắn bình tĩnh trấn an Đường Lê. Đường Lê bình tĩnh lại giải thích: "hắn vừa đến an vị ở trong góc, mang đấu lạp giống như lẩn trốn gì đó, ta thấy lúc hắn duỗi tay đưa tiền lộ ra cánh tay trong ống tay áo, phía trên có vết máu còn mới, kẽ ngón tay hình như là dấu máu chưa rửa sạch sẽ, trên giày cũng có vài vết máu. Quan trọng nhất chính là, hai ngày trước ta thấy ở trước cửa phủ nha có một bức họa truy nã, trên đó là ác đồ giết hơn mười hộ gia đình đang chạy trốn, so với hắn có chút giống, bất quá chỉ lúc hắnvén đấu lạp lên ta mới nhìn qua, còn không thể xác định."

Tốn Nô đè đè vai nàng, ngữ khí không đổi: "Ừ, ta đã biết, ta đi xem, nàng cứ ở chỗ này."

Nam nhân đội đấu lạp gọi một bầu rượu và hai đĩa điểm tâm, ngồi ở trong góc chốc lát, sau đó lúc trời sắp tối thì vội vàng rời đi.

"Thế nào, hắn đi rồi?" Đường Lê vén rèm lên đi ra.

Lúc này trong tiệm đã không còn khách nhân, Tốn Nô nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bắt đầu có mưa phùn, giơ tay dựng thẳng phản cửa hàng, thời gian này, cửa hàng cũng nên đóng cửa.

"Xác thật là nghi phạm giết người, ta tuy không quen biết hắn, nhưng có thể ngửi được trên người hắncó mùi huyết tinh rất nặng, nói vậy trước đó không lâu còn giết không ít người." Tốn Nô đơn giản nóihai câu, không có ý tứ nói tỉ mỉ.

Người đã đi rồi, Đường Lê cũng không đàm luận tiếp, mang đồ ăn ra ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!