Hạ Hầu Huyền Ngự biểu tình vặn vẹo trong một chớp mắt,
"Cái gì mà yêu sâu sắc, chỉ cần giết nam nhị kia, ta đương nhiên có biện pháp làm nữ chủ quên hắn, dựa theo cốt truyện nguyên bản, yêu ta nam chủ này."
Trải qua một lần giáo huấn, Hạ Hầu Huyền Ngự cảm thấy mình không thể lại dung túng nam nhị cùng với nữ chủ ở bên nhau, hắn không có khả năng phạm hai lần sai lầm giống nhau.
Còn nam nhị chết rồi và suất diễn của nam nhị nên làm thế nào, so với nữ chủ trực tiếp phản bội cuối cùng làm hắn mất đikhí vận của thế giới này, đều là việc nhỏ, luôn có người có thể thay thế suất diễn của nam nhị.
Ngón tay gõ đầu gối, trên khuôn mặt Hạ Hầu Huyền Ngự vô cùng tuấn mỹ lộ ra một cái tươi cười bá đạo mà khinh thường,
"Thứ gì mà dám tranh đoạt nữ nhân cùng với ta."
Ngẫm lại trong nguyên tác nữ chủ Sở Li cùng Cửu công tử Đông Thành trở thành bằng hữu rồi, vẫn luôn sinh hoạt ở Cửu Nghiêm thành trong địa phận Đông Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự phát ra mệnh lệnh, phái thủ hạ đi Cửu Nghiêm thành toàn diện tìm tòi tung tích Sở Li.
……
Tốn Nô cùng Đường Lê đi vào Bạch Lộc thành gần nhất, tòa thành này không tính là lớn, nhưng ở vào giao giới Bắc Thành và Đông Thành, cho nên dòng người lui tới còn không ít.
"không bằng ở chỗ này đi."
Đường Lê dò hỏi ý kiến Tốn Nô. Nàng còn lo lắng vết thương trên người Tốn Nô, trọng thương như vậy không có khả năng nhanh chóng tốt lên, còn cần nhiều thời gian cẩn thận điều dưỡng mới được, không dễ bôn ba lâu.
Tốn Nô từ lúc vào thành liền yên lặng quan sát đám người bốn phía cùng ngựa xe lui tới, nghe Đường Lê dò hỏi, hắn gật gật đầu, Có thể.
Trong thành phần nhiều là bá tánh bình thường, thoạt nhìn đều tương đối giàu có và đông đúc, tòa thành như vậy hẳn là thích hợp cư trú.
Để Đường Lê làm chủ, lựa chọn một tòa nhà nhỏ, tòa nhà này ở bên cạnh một con sông nhỏ, trước cửa còn có một gốc liễu rủ.
"Huynh xem, tòa nhà này không lớn, phía trước là cửa hàng, có thể đặt ba cái bàn, trước bán chút nước trà điểm tâm linh tinh, mặt sau tiểu viện để ở, còn có giếng nước, không cần đi giếng ngập ở góc đường bên kia múc nước."
Đường Lê chỉ một chút cho Tốn Nô xem.
Tốn Nô là sát thủ, phòng ốc do tổ chức phân phối, đồ ăn do tổ chức giải quyết hoặc là hoàn thành nhiệm vụ rồi thuận tiện tìm tửu lầu ăn cơm, đối với loại sinh hoạt người thường này cũng không hiểu lắm, vì thế chỉ có thể giống sủng vật to lớn, đi theo phía sau Đường Lê nhìn nàng chỉ điểm giang sơn.
"Phòng này để lại cho huynh, ta cảm thấy hẳn là huynh sẽ thích cái cửa sổ này, chờ có thời gian ta trồng hoa ở chỗ này cho huynh, huynh thích hoa gì?"
"Cái phòng bếp này không tồi, ta vừa lòng nhất phòng bếp này, rất nhiều nguyên liệu cần mua sắm, lúc ta chọn nơi này cũng đã xem qua, rất gần chợ, về sau mua đồ ăn cũng thuận tiện."
Đường Lê nói nói, Tốn Nô chỉ biết gật đầu, bởi vì phương diện này, căn bản hắn so ra kém cả một đầu ngón tay của tiểu tỷ tỷ. Chỉ có lúc mua đồ vật, hắn có thể thể hiện giá trị.
Hai người ở chợ mua đồ dùng sinh hoạt cùng với gạo, mì, thịt, đồ ăn, vật nặng Tốn Nô cầm, không để Đường Lê nhúng tay, Đường Lê chỉ cầm một rổ đồ ăn, thường thường hỏi hắn có mệt hay không.
Hai người đi đến trước một cái sạp đồ ăn, đại nương bán đồ ăn nhìn hai bọn họ cười không ngừng, nói với Đường Lê:
"Tiểu nương tử đau lòng nam nhân nhà mình như vậy, cảm tình thật là tốt, vừa mới thành thân sao?"
Đường Lê: ……
Bọn họ hai người đều mặc áo vải thô bình thường, đi cùng một chỗ, tuy rằng không có gì thân mật, nhưng khi nhìn về phía đối phương đều có chút ngượng ngùng trốn tránh, có vẻ thập phần ngây ngô, nhìn qua tựa như một đôi tiểu phu thê trẻ tuổi. không chỉ đại nương bán đồ ăn, cơ hồ mọi người trong chợ nhìn thấy bọn họ người đều cho rằng như vậy, một người hàng rong bán thoa hoàn còn gọi Tốn Nô:
"Tiểu lang quân, mua cành thoa cho nương tử nhà huynh đi, nương tử nhà huynh đẹp như vậy, ăn mặc cũng quá thuần tịnh."
Tốn Nô còn là lần đầu tiên bị người xa lạ buông lời nói đùa, rốt cuộc dĩ vãng hắn một thân hắc y độc lai độc vãng, còn cầm đao, nhìn không dễ chọc, đương nhiên không ai dám tùy tiện đáp lời, nhưng mà giờ phút này hắn cõng gạo và mì, bên cạnh có cô nương tuổi trẻ đi theo nhìn như tiểu tức phụ, hai người săn sóc nhau, dù hắn lạnh mặt cũng có vẻ vô hại.
"Đúng vậy, tiểu lang quân, đến xem trâm đi."
Tốn Nô nhìn tức phụ tuổi trẻ đang nói chuyện, phát hiện trên đầu nàng cắm vài cây thoa bạc, lại nhìn về phía Đường Lê, lúc này mới ý thức được nàng xác thật không mang thoa hoàn, chỉ buộc dây cột tóc. Nhìn mái tóc kia, hắn dừng một chút, thật sự đi đến trước quán, nghiêm túc chọn mấy thứ trang sức.
Đường Lê đang giải thích cùng với đại nương nói giỡn hỏi bọn họ có hài tử hay không, kết quả quay đầu nhìn Tốn Nô chọn trang sức cho mình, tức khắc đỏ mặt không còn lời gì để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!