thật vất vả kết thúc một ngày làm việc, Đường Lê cầm lấy đũa đang chuẩn bị ăn cơm chiều, đột nhiên di động vang lên.
Nhìn thấy trên màn hình biểu hiện chữ "Mẹ" kia, Đường Lê không tiếng động thở dài, vẫn buông chiếc đũa tiếp điện thoại. Nàng đoán được đầu bên kia muốn nói gì, quả nhiên chưa được hai câu, bên kia liền theo thường lệ nhắc tới việc kết hôn.
"không phải mẹ nói nhiều, tuổi này con thật sự phải nắm chặt tìm một người đàn ông, đều đã hai mươi bảy, hai mươi tám, nháy mắt là ba mươi, đến lúc đó còn ai muốn con a, ánh mắt không cần đặt cao như vậy, lần trước mẹ giới thiệu cho con không phải cũng tốt sao, tuy rằng người lớn lên không cao lắm, tiền lương không nhiều bằng con, nhưng người ta là dân bản địa, cũng có nhà, xe thì chỉ cần các con kết hôn là có thể mua……"
Điện thoại bên kia thao thao bất tuyệt, thật vất vả chờ bên kia dừng lại, Đường Lê tận dụng nói chen một câu: "Mẹ, con còn chưa nghĩ đến kết hôn."
Bên kia lập tức kích động lên, "không nghĩ đến kết hôn, không nghĩ đến kết hôn, sao con lại ích kỷ như vậy, chỉ muốn một mình con sống tiêu dao sung sướng, có nghĩ tới mẹ con là ta sao? Người khác hỏi mẹ con gái lớn như vậy vì sao còn chưa kết hôn, họ hàng thân thích nhàn thoại đều là mẹ phải chịu, con nóithật đơn giản, con một cô gái, không gả chồng có thể thế nào, mẹ đều là vì tốt cho con, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ sẽ hại con sao?"
Đường Lê cầm lấy đũa bắt đầu yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên đáp lại một câu, chờ điện thoại treo, cơm cũng ăn xong rồi. Đương nhiên lại là một cuộc điện thoại tan rã trong không vui.
Tuy rằng hai năm gần đây chuyện thúc giục kết hôn càng ngày càng thường xuyên, nhưng Đường Lê vẫn cứ không muốn kết hôn, nàng và bạn cùng mở một nhà hàng, chính mình ở trong tiệm làm đầu bếp, mỗi ngày có thể làm chuyện mình thích, tiền lương cũng đủ dùng, sinh hoạt như vậy nàng cảm thấy tự do, cũng thỏa mãn.
Còn chuyện thúc giục kết hôn gì đó, mượn một câu trong tiểu thuyết《 ỷ thiên 》, "hắn mạnh mặc hắnmạnh, gió thổi qua núi đồi."
Con người càng đây ưu điểm lớn nhất chính là tính tình tốt, các bằng hữu đều hâm mộ nàng mỗi ngày làm đồ ăn ngon, không thích nghĩ chuyện phiền lòng. Có lẽ bởi vì chức nghiệp là đầu bếp, Đường Lê có một gương mặt tròn tròn, hơn nữa tính cách ôn hòa không thích tranh đoạt, mềm như bông, từ nhỏ đến lớn bằng hữu đều gọi nàng là Đường Hoàn Tử. Tới tuổi 27, bằng hữu xung quanh có vài người đã kết hôn, vẫn cứ thích gọi nàng là Hoàn Tử.
Đường Lê cho rằng, cuộc sống như vậy sẽ vẫn luôn tiếp tục trôi đi, cho đến lúc mẹ nàng từ bỏ thúc giục kết hôn. Lại không nghĩ rằng không chờ được mẹ mình từ bỏ, lại chờ được sự cố ngoài ý muốn tới trước. Nàng đi ra cửa tham gia tụ hội bạn bè, đi được nửa đường chiếc xe khách lao ra khỏi cây cầu, rớt xuống sông.
——
Trong phủ thành chủ Bắc Thành, một căn phòng đóng chặt, thiếu nữ dáng người nhỏ xinh phát ra mộttiếng nói mơ, như người chết đuối giãy giụa vung đôi tay, tiếp theo bỗng nhiên mở to mắt.
Nàng kịch liệt thở hổn hển, ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân mình ở trong một địa phương hoàn toàn xa lạ, không khỏi lộ ra thần sắc kinh dị.
Cửa phòng bị mở ra, một đại nương tướng mạo hòa ái đi vào, bưng đồ ăn đặt lên bàn, nói với nàng: "Sở cô nương, đừng tiếp tục ngoan cố với thành chủ chúng ta nữa, ăn chút đồ trước đi."
Sở cô nương, không lâu trước đây vừa mới thay đổi bên trong, giờ này khắc này, Đường Lê đầy mặt mộng bức ngồi bên bàn ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn cánh tay cùng bàn tay mảnh khảnh của mình. Dáng người nàng hơi béo, bàn tay và cánh tay đều là thịt, tuyệt không tinh tế như vậy.
Sau tai nạn xe cộ, đại khái là nàng đã chết, biến thành một người khác, nói ngắn gọn, nàng xuyên qua rồi.
Sao lại gặp phải việc xuyên qua này đây? Suy nghĩ lung tung rối loạn một trận, Đường Lê vỗ vỗ ngực, trước không nói cái khác, nàng xem như nhặt về một mệnh, hẳn là cao hứng. Chỉ không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, thân thể này của lại là ai?
Từ phong cách kiến trúc, còn có quần áo trên người đại nương xem ra, nhất định không phải là hiện đại, nhưng cổ đại thì là triều đại nào? Đường Lê cẩn thận hỏi đại nương, "Ta có thể đi ra ngoài không?"
Đại nương nhìn qua là người tính tình lanh lẹ, vung tay lên, "Chỉ cần cô nương không ra khỏi phủ thành chủ là được, thành chủ phân phó, thời gian hắn bế quan, Sở cô nương chỉ cần ở đây."
Đường Lê mang theo tâm tư thăm dò đi ra cửa, lúc đầu chỉ xoay chuyển ở gần chung quanh, nhìn thấy đều là thị nữ trang điểm nha hoàn, hộ vệ trang điểm võ giả, sau đó không cẩn thận đi đến Diễn Võ Trường, nàng nhìn thấy những nhóm võ giả khi múa đao kiếm phát ra các loại quang mang, còn có thể lập tức nhảy lên cọc gỗ cao hai tầng lầu, một chân đứng thẳng trên cái lá ở ngọn cây.
Đường Lê: "……"
Đây tuyệt đối không phải kì luận một cái triều đại nào nàng từng biết _з" ∠)_
Đường Lê cùng với đại nương đưa cơm kia đã quen thuộc, bắt đầu thường xuyên ra vào phòng bếp, bởi vì đại nương chính là đầu bếp nữ của phòng bếp. Tôn đại nương cũng không nghĩ nàng thế nhưng còn am hiểu nấu ăn, nếm đồ ăn nàng làm liền khen không dứt miệng, "thật là ngon, tay nghề này của cônương có thể vượt qua ta, hai ngày đầu cô nương mới tới, nhìn cô kêu kêu quát quát động tay động chân, như bây giờ thật tốt, ôn ôn nhu nhu thì thành chủ mới có thể thích."
Đường Lê căn bản không biết cái người được gọi là thành chủ này là ai, mấy ngày nay nàng chỉ hiểu rõđịa phương này là phủ thành chủ Bắc Thành, thân thể này của nàng tên gọi là Sở Li, chuyện khác đều không rõ ràng lắm. Sợ bị phát hiện sơ hở, Đường Lê cũng không dám hỏi nhiều, nàng chỉ nghĩ vẫn nên sớm một chút rời khỏi nơi này, đi một nơi không ai biết mình mới là tốt nhất.
không nghĩ nàng mới từ phòng bếp đi ra, bưng một hộp điểm tâm muốn về phòng, nửa đường liền gặp phiền toái. một thiếu nữ quần áo đẹp đẽ quý giá mang theo hơn mười tôi tớ, ngăn cản nàng lại.
"Sở Li, ta nói cho ngươi, Huyền Ngự biểu ca của ta là thành chủ Bắc Thành, thân phận cao quý, loại tiện dân như người muốn trèo cao cũng không nổi, ngươi đừng tưởng rằng chính mình được Huyền Ngự biểu ca mang về là có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, chỉ cần ta ở đây, ngươi liền nghĩ cũng không cần nghĩ." Thiếu nữ kiêu ngạo ương ngạnh vừa dứt lời, cười ác độc: "nữ nhân giống loại như người muôn leo lên Huyền Ngự biểu ca, ta đã thấy nhiều, thế nào cũng phải cho ngươi chút giáo huấn."
Đường Lê: A? Cái gì?
Thiếu nữ vẫy tay một cái, "Ném nàng vào Quỷ Khóc Lâm cho ta."
Đường Lê một câu cũng chưa thể nói đã bị người ta bịt kín miệng, chỉ có thể ôm chặt hộp điểm tâm, bị người ta xách lên giống như tay nải ném nàng vào trong một rừng cây âm trầm quỷ dị.
Bốn phía đều là sương mù dày đặc, trong sương mù dày đặc có nhánh cây đen đúa khủng bố đan xen, không có đường phía trước, cũng thấy không rõ dấu vết. Đường Lê ôm hộp điểm tâm đứng tại chỗ, cảm thấy chuyện này hết thảy đều có loại cảm giác mạc danh quen thuộc, nhưng đến tột cùng quen thuộc chỗ nào, nàng thế nào cũng nhớ không nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!