Núi rừng cỏ cây um tùm, nhánh cây rậm rạp, hai người ngồi trên lưng ngựa không thể không cúi đầu thấp xuống, cơ hồ cúi rạp người. Hắc mã không cần chủ nhân thúc giục, dường như biết đường, ra sức lao về phía trước ở trong rừng.
Liêu Đình Nhạn cảm giác thấy xóc nảy, phía sau Tư Mã Tiêu áp lên người mình, hô hấp hơi hơi trầm trọng. Đồng thời, nàng phát hiện chất lỏng ướt át thấm lên vai mình, ẩm ướt dính dính, có một mùi tanh, đó là máu từ miệng vết thương hở trên người Tư Mã Tiêu.
Cảm giác sợ hãi trong nội tâm càng ngày càng cường liệt. Liêu Đình Nhạn nhịn không được nghĩ, có phải Tư Mã Tiêu sắp chết hay không? Bọn họ có thể chạy được hay không? Phía sau có phải còn truy binh hay không?
Hắc mã bỗng nhiên lao ra khỏi núi rừng, trước mắt thoáng chốc trống trải, Liêu Đình Nhạn phát hiệnđây là một đường nhỏ có người đi qua. Hắc mã không dọc theo tiểu đạo đi lên quan đạo, mà lại tiếp tục chui vào một mảnh núi rừng, chạy vội một hồi mới vượt qua một con sông nhỏ, đi vào một chỗ thượng du, dừng lại ở nơi có cỏ dại cao quá đầu gối.
Từ trên ngựa xuống, Liêu Đình Nhạn phát hiện trên người Tư Mã Tiêu một thân quần áo nhiễm máu, có chút ghê người. hắn chống trường kiếm, ngồi xuống dựa vào một thân cây, nửa khép mắt, khuôn mặt so với ngày trước có vẻ càng thêm trắng bệch.
"Chàng thế nào?" Liêu Đình Nhạn quỳ gối trước người hắn, giơ tay cởi vạt áo hắn. Tư Mã Tiêu không có phản ứng, chỉ rũ mắt nhìn nàng như vậy, không biết suy nghĩ cái gì.
Liêu Đình Nhạn cởi bỏ áo ngoài cho hắn, ở trên cánh tay của hắn phát hiện cột một cái ống dài.
"Đây là……?"
Tư Mã Tiêu tháo đồ vật kia, ném sang một bên, "Giấu một loại tụ tiễn, chỉ có thể bắn một mũi tên, nhưng uy lực thật lớn."
Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên hiểu được, một mũi tên trên ngực Trần Uẩn khi đó, chính là Tư Mã Tiêu bắn! Cái vị trí kia, tinh tế nghĩ lại, hình như rất gần vị trí trái tim.
Thấy nàng vẻ mặt ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, thế nhưng còn cười đến rất cao hứng. hắnnói: "hắn muốn giết ta, còn dám truyền tin khiêu khích ta, ta đương nhiên phải giết hắn, trên mũi tên còn có đồ vật khác, hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!"
Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, kẻ điên này không phải là cố ý đi? Trần Uẩn muốn dùng nàng làm mồi dụ địch thâm nhập, Tư Mã Tiêu cũng dùng chiêu này, cố ý lấy thân phạm hiểm, lấy thế yếu đưa người tới lại nhân lúc chưa kịp chuẩn bị mà động thủ, những người khác khả năng không làm được, nhưng Tư Mã Tiêu nhất định làm được, bằng không vì sao hắn thuần thục như vậy?
Vừa nghĩ, Liêu Đình Nhạn kéo xiêm y Tư Mã Tiêu ra, nhìn thấy miệng vết thương thật dài. Là bị kiếm đâm lên ngực vẽ ra, cơ hồ gọt mất một miếng thịt to, nhìn đã thấy đau, Liêu Đình Nhạn nhìn đến da đầu tê dại, chân tay luống cuống với miệng vết thương máu chảy đầm đìa, Tư Mã Tiêu lại còn cười được.
Mặc kệ hắn nổi điên lúc này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo của mình. Miệng vết thương trên cánh tay nàng còn bó thuốc, hiện tại không có cách nào, trước lấy ra khẩn cấp dùng cho Tư Mã Tiêu đã.
Nàng lo tự mình gỡ rồi lại bóc ra, tùy tay khoác quần áo trở về, chạy đến bờ sông vắt khăn tay, lại trở về lau máu trên ngực cho Tư Mã Tiêu, hơi rửa sạch rồi liền quấn thuốc và băng vải lên.
Nàng vội đến đầu tóc đã sớm tan tác, tóc mai buông xuống gương mặt, bởi vì quá nóng vội, quần áo tán loạn không buộc chặt cũng không chú ý lộ ra bả vai, chỉ một lòng ấn miệng vết thương cho hắn.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng không nói lời nào.
Liêu Đình Nhạn cắn cắn môi, rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía hắn, "Chàng…… Có thể chết hay không?"
Tư Mã Tiêu: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Liêu Đình Nhạn thở ra một hơi: "Nếu chàng chết, quốc gia làm sao bây giờ? Thiên hạ vô chủ, nơi nơi đều sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn."
Tư Mã Tiêu nhìn qua cũng không để ý, thái độ dị thường lãnh đạm: "không có vương triều nào có thể trường thịnh không suy, giang sơn này cũng không phải ngay từ đầu thuộc về họ Tư Mã, mất nước thìthế nào, một triều đại tới con đường cuối cùng, tất nhiên sẽ mất nước. Nhiều người hy vọng ta chết, nàng không hy vọng sao?" nói đến những câu sau, ánh mắt Tư Mã Tiêu trở nên tìm tòi nghiên cứu.
"Ta chết rồi, nàng cũng có thể tự do."
Liêu Đình Nhạn cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, chỉ nhìn Tư Mã Tiêu cẩu hoàng đế này tùy thời đều có khả năng tắt thở liền cảm thấy thực sợ hãi. Nàng giơ tay lau nước mắt trên mặt, lắc đầu.
Tư Mã Tiêu đứng dậy, thoáng dùng sức túm bả vai nàng, truy vấn: "Nàng không muốn ta chết?"
Liêu Đình Nhạn: "Ta không muốn chàng chết, cũng không muốn chàng mất nước."
Tư Mã Tiêu bả vai rung động, cười ra tiếng, xoa bóp cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu, "Được, nếu nàng nói như vậy, ta liền không chết, cũng không mất nước."
Liêu Đình Nhạn:…… hiện thực thảm như vậy, khẩu khí còn lớn như thế.
Tư Mã Tiêu nằm trở về, nhéo một bàn tay nàng, "Nếu vừa rồi nàng không lắc đầu, trước khi ta chết đi, ta sẽ giết nàng."
Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy làm cẩu hoàng đế này đi tìm chết thì tương đối tốt.
Tư Mã Tiêu xoa bóp cổ tay nàng, "không cần nghĩ đến chạy, nàng không chạy thoát được đâu, nếu ta chết, ta nhất định phải để nàng bồi ta cùng chết. Bằng không tới nơi nào cũng thật sự nhàm chán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!