"Lần khô hạn này, đất phong Nghiêu Châu của Tần Nam Vương cũng có một bộ phận chịu ảnh hưởng." Cao thái bảo nói tin tức cho Tư Mã Tiêu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
"Còn một chuyện, Tần Nam Vương khônglâu trước đây, chiêu tế cho nữ nhi duy nhất, người này xuất thân bình dân, thường thường vô kỳ."
A? Tư Mã Tiêu suy nghĩ một lát nói:
"Tần Nam Vương thập phần sủng ái nữ nhi duy nhất của hắn, phỏng chừng là nữ nhi kia một hai đòi gả, nếu không lấy Tần Nam Vương tâm cao khí ngạo, sợ là sẽkhông thích chiêu một nữ tế như vậy."
Cao thái bảo gật đầu: "Bệ hạ nói không sai, nữ nhi của Tần Nam Vương lúc trước rời nhà trốn đi, sau khi trở về liền ầm ĩ phải gả cho nam tử kia, Tần Nam Vương không lay chuyển được tính tình nàng ta, đành phải đáp ứng việc này.
Nam tử kia hiện giờ đã nhảy từ bình dân trở thành nữ tế của Tần Nam Vương, thật sự là một bước lên trời, người Nghiêu Châu đều đang hâm mộ hắn vận khí tốt.
"Tư Mã Tiêu cổ quái cười,"Vận may?
Ta thấy chưa chắc. Tần Nam Vương đa mưu túc trí, dễ dàng cho một bình dân cưới bảo bối nữ nhi của mình như thế, chỉ sợ người nọ cũng làm cho hắn rất là thưởng thức, người có thể làm lão đông tây đó thưởng thức, sẽ là nhân vật đơn giản?Bệ hạ vừa nói như vậy, nô cũng cảm thấy người này không đơn giản.
"Cao thái bảo khẽ cười nói:"Nam tử đó tên là Trần Uẩn, nghe nói là một thợ săn bình thường ở Hà Hạ, cũng không có gì hiếm lạ."
Bang ——
Nội điện truyền đến tiếng chung trà rơi xuống đất, Tư Mã Tiêu vừa định nói chuyện, nghe thế liền đứng lên đi vào nội điện, đối mặt nhìn Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn kéo chăn gấm, mắt nhìn cái ly vỡ vụn trên mặt đất. Nàng vừa rồi bị Tư Mã Tiêu đánh thức, nghe thấy hắn đang nói chuyện cùng Cao thái bảo, đàm luận chính là Tần Nam Vương cùng với nữ xứng Tần Vô Hạ, nàng tò mò đứng dậy thò đầu ra, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.
Kết quả nghe được hai chữ Trần Uẩn quen thuộc, nàng ngạc nhiên làm động tác quá lớn liền không cẩn thận quăng đổ một cái ly bên giường.
Trần Uẩn nam chủ nguyên tác này, Liêu Đình Nhạn thật lâu không nhớ tới nữa, nàng cho rằng mình lệch khỏi quỹ đạo lộ tuyến của nữ chính nguyên tác, vận mệnh của Trần Uẩn cũng sẽ thay đổi theo, không nghĩ tới, hắn hiện tại thế nhưng vẫn là đi lên lộ tuyến không sai biệt lắm với nguyên tác.
Trong nguyên tác, nam chủ và nữ chủ đã sớm ở cùng một chỗ, còn lặng lẽ bái thiên địa làm vợ chồng, sau đó Trần Uẩn muốn cho người trong lòng cuộc sống càng tốt càng giàu có, nghĩ cách lúc vào đông chở da thú đi Nghiêu Châu bán, trên đường vô tình cứu Tần Vô Hạ con gái duy nhất của Tần Nam Vương, từ đây quyển sách kia liền bắt đầu một đường ngược tim ngược phổi.
Chủ yếu cốt truyện chính là Tần Vô Hạ nhớ thương Trần Uẩn, không thuận theo không buông tha; nam chủ yêu sâu sắc nữ chủ, cố tình vận mệnh trêu ngươi; nữ chủ bởi vì nữ xứng cùng các loại vai phụ cản trở, không ngừng hiểu lầm nam chủ, hai người hiểu lầm nhau …… ngược tới ngược đi, ngược chết ngược sống.
Nhưng Liêu Đình Nhạn nhớ rõ, ở thời điểm này, trong nguyên tác Trần Uẩn vẫn cứ không chịu tiếp thu Tần Vô Hạ, hắn là vì ôn dịch bùng nổ, mọi người khởi nghĩa rồi, vì bảo hộ những người khác, mới bất đắc dĩ cưới Tần Vô Hạ để được đến Tần gia hỗ trợ cùng giúp đỡ.
Khi Trần Uẩn và nữ chủ bái thiên địa, bởi vì nữ chủ tư bôn cần bảo mật thân phận, cho nên trừ hai người họ ra, ở bên ngoài căn bản không có ai chứng kiến, nam chủ và Tần Vô Hạ thành thân trong mắt mọi người mới là danh chính ngôn thuận.
Mà nữ chủ bởi vì người yêu muốn cưới nữ nhân khác, thương tâm lựa chọn rời khỏi nam chủ, đúng ngay lúc này, nàng một mình rời đi bị nam xứng Tư Mã Tiêu trong nguyên tác gặp được, mang về cung.
Kết quả hiện giờ, ở dưới tình huống nàng nữ chủ này không xuất hiện, Trần Uẩn cưới Tần Vô Hạ trước. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu hai vị này đi tới cùng nhau, vậy sẽ không có chuyện tình tay ba cẩu huyết theo nguyên tác, chúc bọn họ tương thân tương ái đến vĩnh viễn.
Liêu Đình Nhạn trùm chăn ho khan hai tiếng.
Tư Mã Tiêu đi đến bên nàng, nâng đầu nàng lên, nhìn nhìn mặt nàng ửng đỏ.
"Nghe thấy chúng ta nói chuyện?"
Ừ.
Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi:
"Có phải nàng biết Trần Uẩn đó hay không?"
Liêu Đình Nhạn: ……! Từ từ, một chữ ta cũng chưa nói làm sao mà ngươi biết được?
Thấy nàng thần sắc này, sắc mặt Tư Mã Tiêu trầm xuống,
"Quả nhiên quen biết, xem nàng phản ứng lớn như vậy, chỉ sợ còn không chỉ là quen biết bình thường."
Nếu không phải vô số lần ở trong lòng cố ý mắng hắn, hắn cũng chưa phản ứng, Liêu Đình Nhạn còn sắp cảm thấy gia hỏa này kỳ thật biết thuật đọc tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!