——
"Chúc mừng Khương Vũ Triều, được đến vật trang sức" Hề Thiếu Nguyên ×1
Khương Vũ Triều thở hổn hển, ném xuống tang thi nát nhừ, nâng Thiếu Nguyên ca ca của mình sang một bên bình phục tâm tình.
Liêu Đình Nhạn ngồi xổm bên xẻng sắt bị vứt bỏ, trong lòng phát lên kính sợ nồng đậm, mẹ nó, xẻng sắt này còn bị cô ấy đập cong! Khương tỷ thật là cuồng nhân!
Nàng trở về, nhìn thấy búp bê nhỏ của Khương Vũ Triều đang cầm một cái khăn tay nhỏ lau rỉ sắt trên ngón cái Khương Vũ Triều, vừa rồi cầm xẻng sắt quá dùng sức lưu lại dấu vết.
Đám búp bê tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người vuốt ve, đặc biệt là Khương Vũ Triều, thậm chí ở trong tiệm búp bê ven đường nàng tìm được mấy con chó bông treo ở trên người, nói phải cho Thiếu Nguyên ca ca chơi, bởi vì hắn thích chó.
Tìm được búp bê, Khương Vũ Triều rõ ràng bình thản rất nhiều.
Chỉ còn lại Liêu Đình Nhạn chưa tìm được, mọi người tích cực ra chủ ý cho nàng.
"đi nhà bảo tàng nhìn xem trước?"
đi dạo bảo tàng một vòng lớn, Liêu Đình Nhạn thậm chí hủy đi mấy cái nóc nhà cung điện thu nhỏ để tìm ở bên trong, cũng chưa tìm được búp bê Tư Mã Tiêu.
Tiếp theo hai ngày, các nàng cơ hồ đi khắp toàn bộ mọi nơi, cũng chưa thể tìm được.
"không có việc gì, vẫn có thể tìm được, cô không cần gấp." Đường Lê an ủi Liêu Đình Nhạn,
"Hôm nay tôi làm chút đồ ăn ngon cho cô bồi bổ, ngày mai lên tinh thần tiếp tục tìm."
Ừ. Liêu Đình Nhạn có vẻ hơi xấu hổ mà nhìn những người khác,
"một mình tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Bạch Lăng xua tay:
"Sợ cái sao, chậm một chút cũng không là gì."
Đến Khương Vũ Triều nhìn qua khó nói chuyện nhất cũng nói:
"Tôi cảm thấy thế giới này tốc độ thời gian trôi hẳn là không giống thế giới nguyên bản của chúng ta, cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng ở chỗ này lãng phí thời gian. Hoặc là nói, tôi cảm thấy ở chỗ này cũng không tệ lắm."
Nàng nhìn Thiếu Nguyên ca ca trong tay mình, lại bắt đầu vuốt ve búp bê.
Quách Nhung bưng di động cùng búp bê của nàng,
"Tuy rằng một ngày tôi không sờ máy tính liền cả người khó chịu, nhưng cũng may tôi mang theo sặc điện thoại, chỉ cần có trò chơi để chơi, tôi còn có thể ở thêm mấy ngày."
Ân Như Hứa:
"Ta cảm thấy nơi này có rất nhiều vật thú vị, muốn nhìn thên, cho nên không sao."
Tân Tiểu Lộ văn tĩnh: Tôi sắp thi. Duỗi tay che lại lỗ tai của búp bê sữa bò ca ca, tiếp theo mặt vô biểu tình nói: Tôi không muốn thi.
Được rồi, đám chị em này cũng thật tốt quá đi!
Liêu Đình Nhạn cảm động mà đi tìm đồ ăn vặt cho mọi người, Đường Lê cũng đi tìm đồ ăn, trở về nấu cơm.
Đường Lê trở về, biểu tình có chút cổ quái, Liêu Đình Nhạn liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe đẩy của nàng để hơn mười con cá muối,
"Siêu thị còn có cá muối a? Buổi trưa chúng ta chưng cá muối ăn sao?"
Đường Lê lấy ra một con búp bê, đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!