Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, nghe đại thần phía dưới cãi nhau người tới ta đi, cảm thấy Tư Mã Tiêu lúc trước nói câu kia thế nhưng cũng không sai, xác thật hắn chính là tới xem náo nhiệt.
Đến hoàng đế còn tới xem náo nhiệt, nàng vật trang sức hình người này đương nhiên chỉ ngồi ở đây phát ngốc, nàng lại nghe không hiểu những người này vòng tới vòng lui cái gì sửa chữa chế độ khảo hạch quan viên cùng với ngoại tộc ở Vân Châu Huệ Châu đòi độc lập.
Hoạn quan Cẩn Đức ở bên cạnh nhìn hai người này, phát hiện bọn họ như đi vào cõi thiên ngoại thần tiên, tư thế còn vi diệu giống nhau, vì thế ở trong lòng thầm than, không hổ là bệ hạ và Quý Phi.
"Bệ hạ! lũ lụt Mật Hà, hẳn nên mau chóng phái quan viên đến trị! Việc này không thể kéo dài a!"
Trong điện một tiếng kêu này đánh thức Liêu Đình Nhạn đang phát ngốc, nghe thấy bốn chữ lũ lụt Mật Hà, nàng thậm chí so với Tư Mã Tiêu phản ứng lại càng nhanh, chợt nhìn về phía thần tử đang nói kia.
Người nọ còn đang kể rõ việc Mật Hà lũ lụt, khí sắc lo lắng bộc lộ ra ngoài. Toàn bộ dòng chảy Mật Hà cực dài, chảy qua mười mấy châu. Ngay cả Liêu Đình Nhạn lúc trước ở Hà Hạ, phụ cận cũng có nhánh sông Mật Hà.
Nhưng mà làm Liêu Đình Nhạn phản ứng lớn như thế, cũng không phải vì lũ lụt, mà là tín hiệu truyền đạt tới.
Liêu Đình Nhạn nhớ rõ, ở trong nguyên tác, quốc gia này đi tới diệt vong, đúng là bắt đầu từ trận lũ lụt này. Đúng vậy, cho dù Tư Mã Tiêu là bạo quân thích giết người, nhưng hắn giết đều là giai tầng có thể tiếp xúc với hắn, cho nên những người dân bình thường sống còn tốt.
Quốc gia diệt vong bắt đầu từ trận thiên tai này, lũ lụt Mật Hà.
Ban đầu chỉ có một ít khu vực xuất hiện lũ lụt, nhưng mưa to không ngừng, Mật Hà liên tục vỡ đê, thực nhanh tất cả châu huyện phụ cận chịu tai ương, vô số thảm cảnh nhà đổ người chết, thời khắc đều phát sinh.
Mà triều đình tranh đấu gay gắt, hoàng đế Tư Mã Tiêu lại không làm gì, cũng không quản chuyện xa ở ngoài ngàn dặm kia, làm cho tình huống nghiêm trọng từng ngày.
không chỉ như thế, đến sang năm, còn sẽ bùng nổ nạn hạn hán cùng với ôn dịch, quả thực dậu đổ bìm leo, xác chết trôi vạn dặm, xác chết đói khắp nơi, không biết bao nhiêu người sống không nổi, lúc này tầng lớp bình dân mới dần dần khởi nghĩa, vài cổ thế lực nhanh chóng quật khởi —— nam chủ Trần Uẩn đúng lúc ấy là thế lực quật khởi đầu tiên.
Bởi vì hắn được con gái duy nhất của Tần Nam Vương nhìn trúng, cưới vị quận chúa kia, cũng chính là nữ xứng nguyên tác, được đến Tần Nam Vương hỗ trợ, cho nên cuối cùng thuận lợi hợp nhất các thế lực khởi nghĩa còn lại, một đường đánh tới Lạc Kinh, lửa đốt chân thành, giết chết Tư Mã Tiêu.
Trận lũ lụt này thật giống như một đường dẫn, đối với Liêu Đình Nhạn mà nói, đây cũng là thời khắc quan trọng, tựa như lúc nàng và nam chủ tương ngộ, liền biết cốt truyện chính thức bắt đầu rồi. Nghe bốn chữ lũ lụt Mật Hà này, liền biết cốt truyện phát triển về sau đã đến gần.
Thế này làm cho nàng cảm thấy khẩn trương cùng với lo âu.
Cảm giác như vậy, hạ triều trở lại Phù Dung Điện, làm cho nàng mặt ủ mày chau. Ngày xưa Liêu Đình Nhạn đều là ăn được uống tốt ngủ ngon, cho dù Tư Mã Tiêu lăn lộn nàng, nàng cũng có thể tự mình điều chỉnh, tâm thái có thể nói là tuyệt đỉnh, lo lắng sốt ruột giống như vậy còn là lần đầu.
Quế Diệp không biết nàng gặp phải cái gì, cẩn thận hầu hạ, còn cố ý trình lên đồ ăn ngày thường nàng yêu thích, cũng không thể làm cho Liêu Đình Nhạn hớn hở.
Liêu Đình Nhạn không thể không khẩn trương, ai bảo nàng bây giờ trên cơ bản cột vào cùng Tư Mã Tiêu. Nguyên bản trước kia khi nàng còn chưa tiến cung đã tính toán tới hậu cung của Tư Mã Tiêu khiêm tốn làm một phi tử nho nhỏ, vạn nhất về sau nam chủ nguyên tác thật sự đánh tới đây giết Tư Mã Tiêu, nàng liền tìm cơ hội chạy đi, nếu vận khí tốt nói không chừng có còn thể thuận lợi về Hà Hạ đitìm phụ thân.
Nhưng ai biết lại phát triển trở thành như vậy, trực tiếp biến thành sủng phi của Tư Mã Tiêu, cứ như vậy, về sau Tư Mã Tiêu nếu chết ở chỗ này, nàng rất có thể cũng phải chết theo ở đây.
Tư Mã Tiêu tuyệt đối là cái loại chính mình sắp chết, cũng sẽ kéo nàng chết cùng.
Nàng cơ hồ có thể dự kiến tử vong của mình, thế này làm cho nàng không thể vui vẻ được. Giống như là biết mình sẽ chết, nhưng còn chưa tới trước mắt, cho nên vẫn chỉ có thể qua một ngày tính một ngày, nhưng một khi biết rõ thời gian tử vong, thật giống như trên đầu treo một thanh lợi kiếm, làm người ta chịu không nổi.
Bữa tối ăn không ra mùi vị, Liêu Đình Nhạn theo thường lệ đi tẩm điện của Tư Mã Tiêu nghỉ ngơi. Tư Mã Tiêu cũng thực nhanh đã phát hiện nàng không thích hợp, nàng quá trầm mặc, giữa mày u buồn đều giấu không được, không giống như nàng ngày thường.
Tư Mã Tiêu nhìn thấy nàng cái dạng này, mi cũng chậm rãi nhăn lại. hắn duỗi tay xoa ấn đường Liêu Đình Nhạn, dùng sức xoa mày giãn ra.
"Sao lại có biểu tình như vậy, ai chọc tức nàng?"
Liêu Đình Nhạn cảm giác ấn đường bị hắn ấn phát đau, nhưng trong lòng không có tâm tư mắng hắn, cường đánh tinh thần cười nói: không có.
Tư Mã Tiêu cẩn thận đánh giá nàng, híp mắt suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
"Tựa hồ từ sau đại triều hội nàng liền không có gì tinh thần, hẳn là từ lúc…… bắt đầu thương thảo lũ lụt Mật Hà là có chút khác thường."
Liêu Đình Nhạn:
Ngươi không phải vẫn luôn đều như đang phát ngốc đi vào cõi thần tiên sao, sao lại chú ý tới chi tiết như vậy!
Nàng rũ đầu, ngồi ở trong chăn moi ngón tay không nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!