Ông cụ tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, tuy các chỉ số cơ thể vẫn ổn nhưng bác sĩ đã nói không được kích động, không được tức giận.
"Tiểu An à." Ông cụ Trạch yếu ớt nói: "Nể mặt ông già này, có thể không hủy hôn được không?"
An Noãn càng thêm lúng túng.
"Chuyện hôn sự của cháu là do ông và ông nội cháu định, cháu là một cô gái tốt, ông vừa nhìn đã rất thích cháu. Nếu cháu nhất định muốn hủy hôn, sau này ông chết rồi cũng không còn mặt mũi nào gặp ông nội cháu…"
An Noãn vội nói: "Ông Trạch đừng nói vậy ạ, sức khỏe ông tốt lắm. Lúc nãy bác sĩ đã nói chỉ cần ông giữ bình tĩnh, tâm trạng vui vẻ, có thể sống qua một trăm tuổi…"
Ông cụ Trạch nói: "Cháu không hủy hôn thì ta sẽ vui vẻ."
Người già rồi cũng như trẻ con, cậy mình có người thương nên bướng bỉnh.
An Noãn nhất thời rất bất đắc dĩ, cô ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn đang đứng một bên, ra hiệu bằng mắt với anh.
Nói đi chứ, không phải anh cũng muốn hủy hôn sao?
Anh đừng hèn thế, nói đi, đây là ông nội của anh mà.
Để một mình tôi chống đỡ là sao?
Sở Tuấn làm ông nội mình tức đến phát bệnh, lúc này vừa áy náy vừa phiền não, vốn dĩ không dám nói nhưng nhận được và hiểu ngay ý của An Noãn, lại cảm thấy trốn một bên có chút hèn.
Anh tiến lên một bước, cắn răng, nặn ra hai chữ: "Ông nội!"
Ánh mắt ông cụ Trạch nhìn Sở Tuấn không còn hiền hòa như nhìn An Noãn nữa.
"Sở Tuấn, cháu nói đi." Ông cụ Trạch chậm rãi nói: "Cháu có muốn hủy hôn không?"
Nếu đây không phải là ông nội mà là bố anh, hôm nay dù Sở Tuấn có phải chịu thêm một trận đòn cũng sẽ nói rõ ràng chuyện này.
Nhưng đối diện với ông nội anh không dám, anh không sợ bị đánh, chỉ sợ sức khỏe ông không chịu nổi.
"Ông nội… cháu cũng không phải nhất quyết muốn hủy hôn." Sở Tuấn uất ức nói: "Nhưng ông… đây là thời đại nào rồi, sao còn có chuyện ép hôn?"
Ông nội thở dài.
"Ông cũng không phải ép hôn, chỉ là cảm thấy các cháu có duyên phận, cứ thế mà tan thì quá đáng tiếc." Ông cụ Trạch vỗ vỗ tay An Noãn: "Hai đứa cũng đừng nói ông già này không nói lý lẽ, ta có một cách trung hòa."
"Ông nội, ông nói đi ạ."
Ông cụ Trạch nói: "Hôn sự này khoan hãy vội hủy, hai đứa cứ ở chung với nhau trước đã."
"Hả?"
"Nửa năm, Tiểu An ở nhà chúng ta nửa năm, nếu hai đứa thật sự không hợp nhau ta sẽ đồng ý cho các cháu hủy hôn. Đến lúc đó ta sẽ nhận Tiểu An làm cháu gái, ta vẫn là ông nội của cháu."
Ông cụ này thật quá tốt.
Dove_Serum vùng da cánh
Trong lòng An Noãn cảm thấy ấm áp.
Chủ nhân của cơ thể này từ trước đến nay sống nương tựa vào nhau cùng bố, sau khi bố qua đời thì chỉ còn lại một mình. Tuy vẫn còn họ hàng nhưng không có một người thân thích nào gần gũi cả.
Mà ông cụ không quen biết này lại thật sự yêu quý cô.
Mắt An Noãn hơi đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!