Chương 48: (Vô Đề)

Xe lái ra khỏi Bắc Kinh, Sở Tuấn một tay vịn vô lăng: "Đã đến Nam Thành bao giờ chưa?"

"Chưa."

"Ồ." Sở Tuấn nói: "Lúc nãy trước khi ăn cơm cô định nói gì với tôi ấy nhỉ."

"Đúng rồi, nói về Đổng Tử Oanh."

Sở Tuấn không hiểu: "Đổng Tử Oanh làm sao?"

"Cô ấy thích anh, anh có biết không?"

Sở Tuấn quay đầu nhìn An Noãn: "Sao cô biết?"

"Chẳng phải là nói chuyện mà ra sao?" An Noãn lý lẽ hùng hồn: "Cũng là do trước đây tôi suy nghĩ không chu toàn, anh ưu tú như vậy, chắc chắn có không ít cô gái thích anh. Nếu anh đã có người trong lòng rồi, tôi chắc chắn không thể chia rẽ uyên ương được."

"Ồ, cô còn có lương tâm thế cơ à." Sở Tuấn khịt mũi cười một tiếng: "Vậy nếu tôi có người thích rồi thì cô định làm thế nào?"

"Vậy thì tôi chắc chắn phải trả lại tự do cho anh chứ." An Noãn vỗ ngực đảm bảo: "Nếu anh có người trong lòng rồi, tôi lập tức sẽ chia tay anh một cách rõ ràng, đảm bảo không để cô gái kia hiểu lầm. Hơn nữa, tuyệt đối nhận hết trách nhiệm về mình, không bôi tro trát trấu vào anh."

An Noãn quá thẳng thắn, Sở Tuấn im lặng một lúc, nói: "Cô cũng tốt bụng ghê nhỉ."

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp, An Noãn nhận được thẻ người tốt từ người khác.

Nhưng Sở Tuấn lại nói tiếp: "Cô yên tâm, không có người đó đâu. Nếu có người đó, hôn sự của chúng ta đã hủy từ lâu rồi."

Nếu có, Sở Tuấn dù dùng thủ đoạn gì cũng sẽ hủy hôn sự này từ lâu, cho người trong lòng mình một danh phận.

Chính vì không có nên mới không quan tâm.

"Vậy thì tốt rồi." An Noãn yên tâm.

Vừa trò chuyện, xe đã ra khỏi thành phố, càng đi càng hoang vắng.

Hồ chứa nước Nam Thành, nghe tên là biết một cái hồ chứa nước, đây là một quận thuộc Bắc Kinh nhưng cách trung tâm thành phố rất xa, thuộc ngoại ô, vô cùng hoang vắng, gần đó không có nhà dân nào, nhiều nhất là người câu cá ở hồ.

An Noãn đã đến đây nhưng hồ chứa nước Nam Thành 40 năm sau và bây giờ hoàn toàn không giống nhau.

Bây giờ đúng là hoang vắng thật.

An Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi hoặc: "Gần đây có vụ án lớn gì à? Khiến một đội trưởng cảnh sát hình sự như anh phải tự mình đến giao tài liệu?"

"Không phải vụ án lớn gì." Sở Tuấn nói: "Nhưng tôi đến tìm người có việc, thuận tiện chạy một chuyến."

"Ồ." An Noãn chưa kịp hỏi nhiều, đột nhiên chiếc xe giật mạnh một cái.

Bây giờ họ đang đi trên một con đường rải sỏi, cứ xóc nảy liên tục, ổ gà ổ voi cứ giật giật, như đang ngồi xe nhún.

Nhưng tay lái của Sở Tuấn rất tốt, dù có xóc cũng có giới hạn, không thể giật mạnh như vậy được.

Serum chống nắng Vaseline

Sở Tuấn đột ngột đạp phanh.

An Noãn lao về phía trước, bị dây an toàn kéo lại.

"Sao thế?"

"Hình như cán phải cái gì đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!