Chương 45: (Vô Đề)

May mà hôm qua đã mua hai bộ quần áo.

An Noãn về phòng tắm nhanh một cái, thay một bộ đồ khác rồi đem bộ đồ mặc buổi sáng đi giặt phơi lên.

Nắng vàng rực rỡ, quần áo rất nhanh sẽ khô.

Dì Vương đã nói mấy lần, bảo cô cứ để quần áo bẩn trong phòng tắm là được, lúc dì dọn phòng sẽ thu đi giặt chung. Nhưng An Noãn chắc chắn không dám làm phiền, cùng lắm là hôm nào tăng ca không về kịp thì mới nhờ dì giúp thu quần áo.

Lúc Sở Tuấn bị dạy dỗ xong An Noãn đã thay quần áo xuống lầu rồi.

Vẫn là chiếc quần bò ôm dáng, đổi sang chiếc áo sơ mi nền trắng sọc đen nhỏ, eo có hai dải lụa thắt lại.

Tóc vẫn còn hơi ẩm, tuy đã lau qua nhưng vẫn có vài sợi dính vào chiếc cổ thon dài trắng ngần, lúc lướt qua nhau, để lại một mùi dầu gội đầu thanh mát.

Thực ra mọi người đều dùng chung một loại dầu gội, nhưng Sở Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy mùi này thơm hơn mùi trên tóc mình.

An Noãn xuống lầu, ông cụ Trạch lại một lần nữa công nhận.

"Con bé Tiểu An này trông xinh xắn thật." Ông cụ Trạch nói: "Thay bộ đồ khác trông lại càng xinh."

Dì Vương ở bên cạnh phụ họa: "Đúng thế, đúng thế ạ."

Khen đến mức An Noãn cũng thấy ngại.

Đang khen thì điện thoại reo.

Dì Vương qua nghe máy.

"Là cậu Hướng ạ." Dì Vương nói: "Cậu đợi một lát, tôi đi gọi A Tuấn ngay."

An Noãn trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

Không biết Hướng Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia nói gì, biểu cảm trên mặt dì Vương có chút kỳ lạ: "Cậu tìm An Noãn ạ?"

Dì Vương nhìn sang.

An Noãn đành phải đi nghe điện thoại.

"Anh Hướng."

"Tiểu An." Giọng Hướng Hạo Nhiên khá vui vẻ: "Tôi đoán là cô đang ở nhà. Tôi vừa hay đi ngang qua, nhớ ra cô ở đây, tôi đưa cô đi ăn sáng nhé?"

An Noãn cứng người.

Cô đột nhiên phát hiện, chuyện này không ổn rồi.

Mấy hôm trước Hướng Hạo Nhiên là đến cục cảnh sát, đến cơ quan.

Hôm nay lại ngang nhiên gọi điện đến tận nhà.

Nước tẩy trang

Anh ta làm thế này không phải là điệu bộ theo đuổi mà là điệu bộ phá đám.

Nói trắng ra, là muốn bôi nhọ danh tiếng cô.

Chỉ cần danh tiếng bị hủy hoại, thì những chuyện sau đó dễ xử lý hơn nhiều.

Còn việc cô có phải là người bị hại không, cô có đang từ chối hay không, điều đó không quan trọng. Trong miệng thế gian, chẳng ai quan tâm đến ai vô tội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!