Chương 44: (Vô Đề)

"Hả?" An Noãn vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn: "Vì… vì sao?"

"Không phải cô muốn học chút võ để tự vệ sao?" Sở Tuấn nói: "Tôi đồng ý rồi."

Nói xong, Sở Tuấn định đóng cửa.

Nhưng An Noãn đã nắm lấy tay nắm cửa: "Đợi đã, đợi đã, hôm nay bắt đầu luôn à?"

"Đúng."

"Nhưng tôi vẫn còn bị thương mà…" An Noãn muốn tìm một người có thể nghiêm khắc với mình nhưng cũng không cần phải ác đến thế chứ.

"Không vấn đề gì, trước tiên tập thể lực cơ bản, tiến hành từng bước một." Sở Tuấn nói: "Tôi đã gọi điện cho bác sĩ, chân cô chắc cũng không đau nữa rồi nhỉ."

Đúng là không đau nữa, hôm qua đã hết đau rồi.

"Nhưng mà…"

Sở Tuấn đóng cửa lại.

An Noãn nhìn cánh cửa đóng sầm, ngẩn người một lúc rồi quay người lao vào phòng tắm.

Cô mơ hồ có một dự cảm không lành.

Sở Tuấn không phải là thẹn quá hóa giận, muốn hành hạ cô đấy chứ? Hôm qua cô còn lập công, giúp họ phá án cơ mà, đội trưởng Sở không thể vong ân bội nghĩa được!

Mười phút sau, An Noãn đúng giờ xuống lầu.

Sở Tuấn đang đợi cô trong vườn hoa nhỏ.

Nắng sớm dịu nhẹ, mấy chậu hoa hồng trước mặt đang nở rộ, cành hoa lay động trong gió, thật đúng là người đẹp hơn hoa.

Đàn ông và hoa hồng, cũng rất hợp nhau.

Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Tuấn đưa tay ngắt một đóa hồng.

An Noãn vừa hay bước tới, Sở Tuấn quay người, đóa hoa liền chìa ra trước mặt cô.

Sở Tuấn nói: "Tặng cô."

An Noãn nhìn đóa hoa mà cứ như đang nhìn một khẩu súng.

Nhưng hoa sắp chọc vào mũi cô rồi.

"Cảm… ơn." An Noãn đành phải nhận lấy.

"Đẹp không?"

"Đẹp…" An Noãn thầm chửi trong lòng, cái quỷ gì đây, tán tỉnh một cách cứng nhắc thế à?

Nước hoa Bodymist

Xem ra Sở Tuấn trước đây đúng là nghiêm túc thật, tuy đẹp trai nhưng không thường xuyên sử dụng thế mạnh của mình. Nên màn tán tỉnh có hơi gượng gạo, hoàn toàn dựa vào mặt và dáng để chống đỡ.

Sở Tuấn nói: "Đề nghị hôm qua của tôi, tối qua cô đã suy nghĩ chưa?"

"Đề nghị gì?"

"Kết hôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!