An Noãn thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới đúng chứ.
"Cô Vân, việc phụ nữ tranh giành nhau là không đúng." An Noãn từ tốn nói, giọng nhẹ như gió thoảng: "Nếu một người không thích cô, cô phải tìm nguyên nhân ở anh ta chứ không phải ở người khác. Cô xem, Hướng Hạo Nhiên theo đuổi tôi, Sở Tuấn cũng đâu có đánh anh ta. Người rộng lượng mới có thể tỏa sáng, cô cứ nở rộ, bướm sẽ tự tìm đến."
An Noãn đang nói thì thấy dì Vương đã từ Chợ Lớn đi ra.
Chắc là dì Vương vẫn không yên tâm, nếu không thì cũng không ra nhanh như vậy.
"Cô Vân, tôi có việc phải đi trước. Nếu cô có tiến triển gì, hoặc cần tôi hỗ trợ gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, tôi ở nhà Sở Tuấn, chắc cô có số điện thoại nhà họ Trạch chứ."
"Có…" Vân Duyệt Nhi mơ hồ gật đầu.
Hôm nay lượng thông tin cô ta tiếp nhận có hơi nhiều.
Nhưng cô ta cảm thấy có lý.
Xét cho cùng, không hoàn toàn là vì An Noãn.
Chủ yếu là vì chuyện Hướng Hạo Nhiên theo đuổi An Noãn, người bình thường nhìn vào cũng thấy không bình thường. Vân Duyệt Nhi không ngốc, cô ta cũng cảm thấy trong đó có ẩn tình khác.
Nếu đã có ẩn tình thì đúng là phải điều tra, nếu không, thua một cách không minh bạch, mất mặt một cách khó hiểu.
Dì Vương thấy An Noãn bình an vô sự đi tới trong lòng mới yên tâm.
"Đi thôi cháu." Dì Vương khoác tay An Noãn, đi được vài bước mới nói nhỏ: "Tiểu An, dì nói cho cháu nghe, cháu ngây thơ đơn thuần, đừng dính dáng nhiều đến mấy cô tiểu thư này. Chúng ta ấy à, không dây vào được đâu."
"Cháu hiểu mà." An Noãn vuốt mái tóc vừa mới cắt, cảm thấy thật sảng khoái: "Dì yên tâm, cháu hiểu hết ạ."
Dì Vương rất thích An Noãn.
Cô gái từ nông thôn lên, đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng trong mắt lại không có những chuyện vẩn vơ. Đến thế giới phồn hoa này, thấy bao nhiêu thứ nhưng không hề hoang mang.
Dì Vương học vấn không cao, không nói được những đạo lý lớn lao. Nhưng gặp nhiều người rồi, nhìn người lại rất chuẩn, ngay từ đầu dì đã cảm thấy An Noãn không giống người thường.
Về đến nhà An Noãn quả nhiên cùng dì Vương vào bếp.
Sườn xào chua ngọt, món tủ của cô.
Buổi tối Sở Tuấn không về, những lời nói hôm nay của An Noãn đã mở ra một hướng đi mới cho họ.
Ăn cơm xong dì Vương kiên quyết từ chối lời đề nghị giúp rửa bát của An Noãn, đuổi cô về phòng.
Phòng của An Noãn rất đẹp, có một ban công lớn xinh xắn, trên ban công có ghế tựa và một chiếc bàn nhỏ.
Ăn xong, rót một ly nước, An Noãn bật đèn ban công lên, ngồi đọc sách, ghi chép.
Vị trí này rất tốt, ngay cả người trong sân cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cô đèn sách đêm khuya. Cô chính là muốn mọi người đều biết cô đã vất vả thế nào, chăm học ra sao.
Để vầng hào quang thiên tài của mình xuất hiện một cách hợp tình hợp lý hơn.
Nước hoa Bodymist
Mười một giờ rưỡi Sở Tuấn trở về.
Anh lái xe vào sân, đỗ xe rồi bước xuống.
Bận rộn hai ngày một đêm không chợp mắt, dù là người sắt như Sở Tuấn cũng có chút mệt mỏi, anh đứng cạnh xe chưa vội vào nhà, dựa vào xe để đầu óc trống rỗng, nghỉ ngơi một lát.
Góc này vừa hay nhìn thấy ban công của An Noãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!