An Noãn không muốn nói chuyện với Vân Duyệt Nhi, cô biết chắc chắn không có lời hay ý đẹp gì, nhưng rồi lại nghĩ lại.
Làm kẻ trộm thì có thể làm cả ngàn ngày, chứ đề phòng kẻ trộm thì ai phòng nổi cả ngàn ngày? Vân Duyệt Nhi có tiền, nếu cứ nhắm vào cô thế này cũng phiền phức.
Quan trọng là vừa oan uổng vừa bực mình.
Vì tình yêu mà trở thành chiến sĩ thì cũng đành, đây là vì cái gì mà phải chịu trận oan uổng này?
"Được, vậy chúng ta nói chuyện."
Dì Vương nghe thấy liền cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tiểu An, đây là bạn cháu à?"
Từng này tuổi, dì Vương đã trải qua đủ chuyện.
"À…" An Noãn thật sự không biết định nghĩa mối quan hệ này thế nào, bèn nói lấp lửng: "Cũng có thể coi là vậy ạ. Dì Vương, không phải dì muốn mua ít đồ dùng hàng ngày sao? Hay là thế này, dì đi mua đồ đi, cháu ra nói chuyện với cô ấy một lát, tí nữa chúng ta đợi nhau ở cổng chính."
"Được không đó?" Dì Vương hơi không yên tâm: "Có cần dì đi cùng cháu không?"
Vân Duyệt Nhi đi cùng hai người đàn ông trông không dễ đụng vào, dì hơi sợ An Noãn sẽ bị thiệt thòi.
An Noãn từ nơi khác đến, chân ướt chân ráo, có thể tình cờ gặp bạn bè đã là chuyện lạ.
"Không sao đâu ạ, không cần đâu." An Noãn chỉ về phía trước: "Bọn cháu chỉ đứng ở cổng nói chuyện thôi, ngoài đường lớn người qua người lại, không sao đâu ạ."
"Vậy được." Dì Vương yên tâm hơn một chút: "Thế các cháu ra nói chuyện đi."
An Noãn gật đầu.
Dì Vương đi được hai bước lại quay đầu lại, vẫn không yên tâm, nắm lấy tay An Noãn.
"Tiểu An à." Dì Vương nói nhỏ: "Nếu có khó khăn gì cháu phải nói với ông, biết chưa? Tuyệt đối đừng tự mình gánh vác nhé."
"Vâng ạ, cháu biết rồi." Giọng An Noãn dịu dàng: "Cảm ơn dì Vương."
Cô nhìn mọi chuyện rõ ràng bằng đôi mắt của mình.
Ai đối xử tốt với cô, cô sẽ đáp lại bằng sự tử tế.
An Noãn trước giờ luôn là người rất rạch ròi, đối với người nhà và người ngoài, sự khác biệt còn lớn hơn cả đối với người và chó.
Nếu Vân Duyệt Nhi rủ cô đi nơi khác, chắc chắn không được. Nhưng ở cổng chợ thì chẳng có gì phải sợ. Đây là trung tâm Bắc Kinh, người qua kẻ lại, giữa ban ngày ban mặt, an ninh không đến nỗi tệ đến mức đó.
Vân Duyệt Nhi chưa bao giờ đứng ngoài đường lớn nói chuyện với ai, cô ta vốn định đề nghị qua quán cà phê đối diện uống một ly nhưng bị từ chối thẳng thừng.
"Cứ nói ở đây đi." An Noãn nói: "Cô Vân, cô muốn nói gì với tôi?"
Vân Duyệt Nhi xách chiếc túi nhỏ đứng bên lề đường, hai vệ sĩ của cô ta đứng cách một mét về hai phía. Dù người qua đường có liếc nhìn nhưng không ai dám lại gần, trông đã thấy không dễ chọc vào.
Nước hoa Bodymist
"Chuyện hôm đó là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng Lương Nhu đúng là vì muốn bênh vực tôi nên mới trêu chọc cô."
An Noãn không nói gì.
Chuyện này không phải đã cho qua rồi sao? Còn nhắc lại làm gì?
Vân Duyệt Nhi nói: "Chuyện này là trách nhiệm của tôi, cô đừng ghi hận Lương Nhu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!